Một chữ ‘nhận’ vừa dứt, chỉ thấy một tiếng kim loại vang lên, kiếm của Ngô Động đã thoát khỏi tay, xuất hiện trong tay Trần Đức, nhắm thẳng về phía mi tâm của Ngô Động, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Trong nháy mẳt,
Đầu óc Ngô Động hổn độn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kiếm.
Khi hắn ta lấy lại tinh thần,
Trần Đức đã đi xa.
Đế lại một mình hắn ta xộc xệch, run rẩy trong gió, sau lưng đã ướt đằm, mí mắt không ngừng nhảy lên,
Một lúc sau,
Hắn ta đặt mông ngồi xuống đất, trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh.
Quá kinh khủng!
Hắn ta không hề nhìn thấy rõ Trần Bát Hoang ra tay như thế nào!
Hắn ta dám khắng định, nếu anh muốn giết hắn ta, sợ là ngay cả chết như thể nào hắn ta cũng sẽ không biết!
Ngô Động đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười,
Chờ ở cửa lâu như vậy, nhưng lại chờ ra kết quả này, toàn bộ quá trình vẫn chưa tới ba cái hít thở.
Hắn ta nhặt kiếm trên đất, hồn bay phách lạc rời đi,
“Lại gieo họa cho một thanh niên ngây thơ../’, xa xa, Trần Đức lắc đầu, xem ra với tâm tính của Ngô Động, từ nay về sau, cả đời chỉ sợ sẽ sống trong bóng tối ngày hôm nay, khó mà tiến thêm được.
“Lớn hơn cậu mấy ngàn tuối đấy”, lão Yêu Hoàng có chút cạn lời: “Nếu hắn là thanh niên, không phải cậu sẽ là trẻ con?”
Trần Đức không đế ý tới ông ta, chạy thẳng về phía thuyền Bồng Lai,
Đi ngang qua Thiên Tự Các,
Anh đột nhiên dừng lại.
Trải qua một đêm, kết giới Bạch Tiêu bày ra đã biến mất, nhưng lại xuất hiện kết giới mới, thế lực sau lưng Thiên Tự Các và người của đảo Định Thiên canh giữ cửa vô cùng nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai đến gần.
“Đêm qua, Thiên Tự Các xảy ra chuyện lớn, nghe nói trong đó mười mấy nhân vật lớn thế lực hạng hai hạng ba đã chết, bao gồm phủ chủ Tử Lôi phủ!”
“Tôi cũng nghe nói rồi, còn nhớ tiếng sấm hôm qua không, cổ Nguyên trong Vạn Thiên Các có khả năng mở ra bảo vật kinh khủng gì đó!”
“Rất có khả năng, sáng sớm hôm nay, đảo Định Thiên và Thần Mộng Thiên Tông chống lưng cho Thiên Tự Các cũng có người đến, ngoài ra, Âm Dương Thánh Giáo, Thiên La Thần Điện, tộc Bách Hoa đều có nhản vật lớn đích thân đến, em họ tôi là người của đảo Định Thiên, có may mắn đi vào nhìn, anh đoán xem nhìn thấy gì?”, trong đám người, một người thừa nước đục thả câu nói.
“Nhìn thấy gì chưa?”, người xung quanh lập tức bị hắn ta thu hút.
Ngay cả Trần Đức cũng có chút bất
ngờ.
“Theo lời đồn, những nhân vật lớn kia tối qua vào Thiên Tự Các thật sự đã chết rồi, trong đó bao gồm các chủ Thiên Tự Các Tô Hải Thần, bọn họ chết đến mức ngay cả mảnh vụn cũng không còn, nếu như không phải thông qua máu đế xác nhận thì không biết được có những ai”.
Người đó thần bí nói: “Không chỉ Tô Hải Thần, còn có Tôn Thánh Thanh, Chung Hạo Nhiên, Ngô Thanh Phong, Diẻu Diệc Khả, Vương Hoắc…”
Hắn ta đọc tên của mười mấy người ra.
“Những người này không ai còn sống sót, nghe nói ngọn nguồn câu chuyện là vì một người trẻ tuổi cắt ra từ Cố Nguyên một cồ quan tài, nhưng quan tài đã biến mất, bề ngoài Thiên Tự Các nhìn cũng không có gì xảy ra, trên thực tế bên trong rất nhiều nơi đã trờ nên khô cằn và thành mảng phế tích, khắp nơi là hố sâu, từng dãy núi đều bị san bằng, hóa thành bùn lầy”.
“Cái gì?!”
Người này nói xong, mọi người xung quanh đều hít vào một hơi lạnh,