Hình Tông Đài vừa nói xong, mãi lâu sau Trần Đức vẫn không nói gì.
Song, điện thoại trong tay anh đã biến hình! Bị năm ngón tay anh bóp méo!
Rõ ràng có thể nghe thấy tiếng thở của Trần Đức đã trở nên nặng nề và dồn dập hơn rất nhiều.
Anh đã nổi giận, thật sự nổi giận!
Vốn, Tạ Cường Đông chỉ là một người bình thường, nhà họ Tạ cũng
không có đắc tội anh thật, nên anh mới tha cho ông ta một mạng. Thậm chí là không đụng vào bất kỳ một người nào trong nhà họ ngoài Tạ Phương Kiệt!
Ai ngờ, Tạ Cường Đông lại dám nhằm vào anh như vậy!
Lẽ nào, ông ta nghĩ rằng có nhà họ Hàn chống lưng là hay lắm hả!
Đáng chết!
“Cậu Hoang?”, dù cách điện thoại và sóng vô tuyến, Hình Tông Đài cũng cảm giác được cơn giận của Trần Đức. Thế nên, ông cũng nói chuyện một cách e dè hơn: “Cạu có ổn không?”
Trần Đức đưa điếc thuốc kẹp trên tay trái lên miệng, rồi rít mạnh một hơi.
Điếu thuốc vốn còn hai phần ba lập tức bị rít sạch, mắt thường có thể thấy
được đốm lửa màu đỏ cắn nuốt điếu thuốc, mãi đến thuốc lá cháy hết mới dừng lại.
Tàn thuốc rớt xuống đất, rồi vỡ ra, trong miệng Trần Đức tràn ngập sương khói, rồi lạnh nhạt nói: “Vẫn ổn, lão Hình, ông mau tra xét vị trí của Tạ Cường Đông cho tôi đi!”
“Được!”
Hình Tông Đài biết Trần Đức muốn làm gì, trong 3 năm ngồi tù, ông rất hiểu cậu Hoang!
Trước cơn giận, anh luôn thích im lặng, không muốn nói chuyện. Trần Đức càng im lặng, cho thấy cơn giận của anh càng lớn.
Hình Tông Đài nói: “Chuyện nhỏ, cậu Hoang, cho tôi 5 phút!”
“Được!”
Trần Đức cúp máy, rồi ngồi trên sô pha, nhắm mắt lại, chỉ có vậy anh mới dằn sát khí trong lòng xuống được.
5 phút sau, điện thoại lại đố chuông.
Trần Đức mở tay ra, điện thoại trên bàn trà như bị thứ gì kéo bay vọt lên, rồi rớt xuống tay anh.
“Cậu Hoang, tôi tra được rồi”.
Vừa nhấn nghe, bên trong lập tức truyền đến giọng nói của Hình Tông Đài: “Ông ta đang ở nhà họ Tống!”
“Được rồi, lão Hình, tôi muốn ông đảm bảo 10 phút sau, con đường từ chỗ tôi đến nhà họ Tống phải thông suốt, không bị ngăn cản!”
“Được”, Hình Tông Đài gật đầu: “Cứ giao cho tôi”.
“Rốp!”
Sau khi nhận được câu trả lời, năm ngón tay Trần Đức lập tức siết chặt, điện thoại trong tay như một tờ giấy trắng bị anh bóp thành một cục, hoàn toàn hỏng!
“Tạ Cường Đông, mặc kệ sau lưng ông là nhà họ Hàn hay thế lực chống lưng cho Tạ Phương Kiệt. Lần này, ai cũng không cứu được ông đâu!”
Trần Đức xông ra khỏi cửa, đi đến trước nhà Diêm Thanh Nhã, gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, cửa đã mở ra, người mở là Diêm Mộng. Cô ta đã về, nhìn thấy Trần Đức thì vẻ mặt cô ta cực kỳ phức tạp, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Tên này rõ ràng giàu thế, có thể trò chuyện vui vẻ với đám tỷ phú như Trương Thiên Dương, vậy mà trước đó lại không nói cho cô ta biết, hại mình mất mặt hết lần này đến lần khác.
Thậm chí, cô ta còn cảm thấy Trần Đức giàu vậy, lại thuê phòng ở đây thì chắc chắn là có mục đích gì đó: “Trần Bát Hoang, anh có chuyện gì à?”
“Mẹ em đâu?”, Trần Đức nhìn Diêm Mộng, mặt mày lạnh tanh hỏi.
Nhưng mặc dù thế, Diêm Mộng cũng có thể cảm giác được bầu không khí có chút căng thẳng, lãnh lẽo kéo theo một cơn giận dữ vô hình. Loại cảm giác ấy khiến cô ta hơi sợ: “Mẹ tôi…”
“Bát Hoang?”, Diêm Mộng còn chưa nói xong, Diêm Thanh Nhã đã xuất hiện. Vừa về đến nhà, cô ta bèn đi tắm, thay một bộ đồ ngủ mỏng manh, cả hai đứng
chung một chỗ trông giống như một cặp chị em xinh đẹp như hoa.
Cô ta thấy Trần Đức thì không khỏi lô ra vẻ măt khó hiểu.