Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mối quan hệ như vậy, sở Hiên khỏng cần qua sự đồng ý, mặt dày vô liêm sỉ nói mấy lời này ở trước mặt mấy trăm ngàn người, trước mặt tất cả trưởng lão, đệ tử trung tâm của đảo Định Thiên, trước mặt bố cô?

Có ý gì?

Cho rằng mình rất đẹp trai rất quyến rũ?

Hành động này làm cho tôn nghiêm và mặt mũi của Vân Tịch Dao, thánh nữ đảo Định Thiên để đâu đây? Quả thật là chưa từng nghĩ qua cảm nhận của cô ta!

Thật đáng ghét!

Đáng ghét đến nỗi Vân Tịch Dao buồn nôn, muốn óỉ, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người tự cho mình là nhất, mạnh đến nỗi không biết xấu hổ.

Tiếng hô lớn vẳn đang kéo dài.

Vản Tịch Dao khẽ nhíu đôi mi thanh tú, không thế không đứng dậy.

Cô ta vừa đứng dậy, trong sân lập tức im lặng đi vài phần, đều là đang đợi câu trả lời của cô ta.

Theo như tất cả mọi người thấy, Vân Tịch Dao chắc chắn sẽ đồng ý sở Hiên, có thế gả cho người đàn ông như hắn ta, đó là mơ ước của vỏ số phụ nữ, không phải sao? Có sao nói vậy, gả cho sở Hiên, Vân Tịch Dao chính là trèo cành cao, dựa vào cái gì mà không đáp ứng?

Nhưng,

Một giây kế tiếp,

Vân Tịch Dao môi mỏng hé mở, mặt đẹp lạnh lùng, thản nhiên nói:

“Anh Sờ, hôm nay chính là ngày luận đạo của đảo Định Thiên, tình cảm nam nữ riêng tư không thích hợp nói trong trường hợp này, huống hồ… chúng ta còn không quen nhau, đúng chứ?”

Hai người quả thật không quen nhau.

Nói sao nhỉ, mặc dù Vân Tịch Dao và Sở Hiên quen biết nhau trong khoảng ba tiếng đồng hồ, nhưng tất cả những gì hai người nói với nhau cũng khỏng vượt quá mười câu.

Nói khó nghe một chút,

Bọn họ chính là người xa lạ!

Nhưng mặc dù lời là vậy, trong lòng Vân Tịch Dao có cảm thấy chán ghét, không thoải mái, nhưng vẫn không thế coi thường, nói thế nào đi nữa, đảo Định Thiên vẫn phải dựa vào học cung Đạo Vận, huống chỉ sở Hiên là đệ tử của trưởng lão học cung, cô ta không chọc nổi, đảo Định Thiên cũng không chọc nổi.

Nhưng,

Mặc dù lời cô ta khách khí, nhưng vẫn khiến cả sân luận đạo đều đột nhiên trở nên có chút yên tĩnh.

Sợ nhất không khí đột nhiên yên

tĩnh,

Tinh cảnh lập tức trờ nên vô cùng lúng túng.

sở Hiên có phần kinh ngạc, hiến nhiên không ngờ màn tỏ tình khoa trương như vậy lại bị Vân Tịch Dao từ chối, nhưng cô ta càng từ chối, sở Hiên càng cảm thấy có hứng thú, người phụ nữ dề dàng theo đuối vào tay cũng sẽ không có cảm giác thành tựu.

Hắn ta khẽ mỉm cười, tự xoa dịu bản thân, phóng khoáng nói: “Đúng vậy, tôi và cô Vân vần không phải quá quen thuộc, hôm nay cũng mới quen biết, hiện giờ tôi cũng chỉ muốn để mọi người biết, tôi, Sờ Hiên muốn theo đuổi cô Vân, mong mọi người làm chứng”.

Sớ Hiên rất thông minh,

Lời này vừa nói ra, cơ bản không khác gì tuyên bố Vân Tịch Dao là người phụ nữ của hẳn ta.

Không có gì khác,

Trên đảo Định Thiên, từng người bao gồm cả những giáo chủ, thánh chủ, trưởng lão, có ai dám trắng trợn tranh giành với hân ta không?

Lời vừa dứt,

Sờ Hiẻn mím cười nhìn về phía Vân Tịch Dao: “Cô Vản… khõng, từ giờ trớ đi, tôi sẽ gọi em là Tịch Dao, như vậy thân mật hơn một chút. Tịch Dao, tôi sẽ cho em từ từ quen thuộc tôi, tôi nghĩ, chờ sau khi em hiếu tôi rồi, nhất định sẽ yêu tôi”.

Vân Tịch Dao cạn lời, nội tâm cuồn cuộn, rất muốn rời đi, nhưng vì ngại mặt mũi của Vân Diệp, cồ ta vẩn nặn ra nụ cười chuyên nghiệp: “Cảm ơn cậu Sở đã yêu quý”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK