Sau đó.
Anh cất vò rượu đi.
Nhưng.
Khoảnh khắc đó.
Đột nhiên trước mặt anh, rượu trong vò bỗng nhiên có chút dao động, ngay sau đó, một cột nước dâng lên, hướng thẳng về phía trước, rơi vào một hồ lô gỗ.
Hồ lô, nằm trong tay một người.
————-!-3—-r»————————–
hiện một bóng người.
Là một người đàn ông.
Quần áo vải thô, đâu đó khoảng ba mươi tuối.
Người đàn ông đó đế rảu, trẽn lưng là thanh kiếm, kiếm dài sáu bảy thước gì đó.
Hồ lô trong tay người đó như cái động không đáy, liên tục hút rượu vào trong.
Trần Đức đang muốn ngăn lại.
Thì đột nhiên cột nước cũng thôi không hút
nữa.
Không nhiều không ít, vừa đủ hết nửa vò.
Vẻ mặt Trần Đức hết sức khó hiếu, lại vội vàng cất nửa còn lại vào trong nhẫn.
“ừng ực…”
Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng, giơ bình hồ lô lên rót vào miệng mình, sau khi uống thoải mái rồi, mới chuyển ánh mắt sang Trần Đức: “Người anh em à, rượu ngon như vậy, nên uống cùng nhau mới đúng chứ, phải không?”
Khi chữ CUỐI cùng thốt ra, bỏng dáng người đó
đã xuất hiện trước mặt Trân Đức, cách anh một khoảng gần trong gang tấc!
Lạnh!
Khoảnh khẳc người đó đến gần, trong đầu Trần Đức lập tức xuất hiện lẽn một chữ.
Bởi vì.
Anh thật sự cảm thấy rất lạnh!
Cảm giác lạnh lẽo đó không phải là cái lạnh da thịt, mà là lạnh như trong xương cốt, từ trong linh hồn. Đối mặt với người đàn ông này, Trần Đức có thế cảm nhận được sự lạnh lẽo hết sức rõ ràng!
Phải nói thế nào đây…
Cái cảm giác này, hệt như đang đối mặt với một Thiên Sát Cô Tinh.
Đúng vậy!
Chính là Thiên Sát Cô Tinh.
Sự lạnh lẽo của cô đơn!
Chỉ cần người đó đứng trước mặt thôi đã cho Trần Đức một loại cảm giác âm u lạnh lẽo.
Nó không phải do người này cố tình tỏa ra, trên thực tế, Trần Đức có thế cảm nhận được người đó
♦ ~ I •’* I I ^1 r. ♦ ^ I ■ Af I .* i I ».
đã cố gẳng kiềm chế hết mức đế che giấu hơi thở này.
Nhưng.
vẫn không thể che giấu hoàn toàn được.
“Đúng vậy, rượu ngon nên chia sẻ cho mọi người, rượu chưa từng dành cho một người uống”.
Trần Đức cười, dứt khoát lấy rượu đã cất đi ra.
Anh có thể nhận thấy người này cũng là một kẻ yêu rượu.
Bời vì.
Ngoài sự lạnh lẽo kia, anh còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.
Mùi hương đó, nếu không phải là một người uống rượu quanh năm thì không thế có được.
Một người yẻu rượu, gặp được một người khác cùng sở thích thì sao có thế keo kiệt được?
“Tôi họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang, nếu người anh đây không chê thì hãy ờ lại, tối nay chúng ta uống rượu được không?”
Trần Đức nở nụ cười, cưới hết sức thoải mái.
‘Độc Cô Huyền”.