Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc cũng thỏa hiệp, thực tế chính là như vậy, mặc dù đôi khi không phải điều mình muốn, nhưng cũng phải cúi đầu thỏa hiệp, chấp nhận số phận!

Lục Lâm Khai thắng!

Lục Thư Tuyết không có khả năng chẳng màng đến tính mạng của cô bé, cũng không thể bỏ mặc mạng sống của 30 40 người kia!

“Xem ra, cô vẫn biết điều đấy chứ.

Có điều… cô đã bỏ lỡ cơ hội, cô bé kia sẽ vì sự do dự của cô mà chết…”

“Cái gì?”, Lục Thư Tuyết trợn to

mắt.

Lục Lâm Khai cũng không để ý tới cô ta, đưa mắt ra hiệu với Lục Lương Thần.

Sau đó, Lục Lương Thần lập tức gia tăng sức mạnh, chuẩn bị ra tay.

Phụt!

Ngay khi hắn tăng sức mạnh, máu tươi chợt bắn tung tóe giữa không trung, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi!

Trong lòng tất cả mọi người đều căng thẳng, thậm chí Lục Thư Tuyết còn không đành lòng quay đầu đi.

“Hu hu…”

Nhưng mà, tiếng khóc của cô bé vẫn vang lên.

Lục Thư Tuyết giật mình, quay phắt đầu lại nhìn về phía Lục Lương Thần.

Chỉ thấy Lục Lương Thần đã ngã xuống đất chết đi, nơi cổ rõ ràng có một vết máu, dưới đầu tràn ra một vũng máu tươi.

Người chết không chỉ là Lục Lương Thần, mà còn có ba gã trông coi.

Còn cô bé lại xuất hiện trong tay một người.

Người đó là Bộ Kinh Phong!

Chẳng ai ngờ vào lúc quan trọng ấy người ra tay lại là Bộ Kinh Phong – người vẫn không nói câu nào, đứng im từ đầu đến giờ.

Hẳn ta một tay cầm kiếm, tay còn lại ôm cô bé kia nói:

“Với một bé gái mà cũng ác như vậy, Lục Lâm Khai, ông không sợ bị sét đánh à?”

Gân xanh trên mặt Lục Lâm Khai hằn lên.

Chết rồi!

Lục Lương Thần đã chết?

Đó chính là con trai ông ta đấy!

Con trai độc nhất đó!

Ông ta thở hổn hển, không kiềm nổi định ra tay.

Song, lý trí và nỗi sợ hãi đã ngăn bước chân ông ta lại.

Đầu tiên, ông ta không phải đối thủ của Bộ Kinh Phong, xông lên thì chỉ có chết!

Thứ hai, Lục Lâm Khai không thể chọc vào nhà họ Bộ. Con trai ông ta chết trong tay Bộ Kinh Phong, dù là đối mặt với bản thân hắn ta hay nhà họ Bộ đứng đằng sau thì ông ta cũng không có phần thắng.

Chỉ có thể nhịn!

Trái tim ông ta run rẩy, nhói đau, tức giận nhìn Chương Hằng, hy vọng hắn ta đứng ra giúp mình.

Khoảnh khắc ấy, Chương Hằng ngồi trong đại sảnh, đôi mắt như kiếm âm u nhìn thẳng vào Bộ Kinh Phong: “Bộ Kinh Phong, anh là định xen vào chuyên của ông đây hả?”

“Chương Hằng, tôi không có hứng xen vào chuyện giữa anh và nhà họ Lục. Tôi mặc kệ người khác, nhưng tôi thích và nhìn trúng cô bé này, nên muốn xen vào. Trừ khi anh muốn vì một cô bé mà đối đầu với nhà họ Bộ tôi”.

Bộ Kinh Phong lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Chương Hằng bình tĩnh nói: “Anh là người thông minh, có cần thiết phải thế hay không thì chắc là trong lòng anh cũng rõ!”

Mí mắt Chương Hằng giật giật, trong mắt hiện lên sát khí, giận dữ ra mặt.

Lúc này, Bộ Kinh Phong ra tay.

Là cố ý gây khó dễ cho hắn ta!

Và không nể mặt hắn ta!

Mà một người có tính tình nóng nảy, táo bạo như Chương Hằng thì sao nhịn nổi?

Mắt thây Chương Hằng sắp bùng nổi, lão tổ tông bỗng mở miệng: “Tiểu Hằng, thôi bỏ đi. Như lời cậu ta nói đó, không nhất thiết phải vì một đứa bé mà đối đầu với nhà họ Bộ”.

Chương Hằng thớ hắt ra, ép mình bình tĩnh lại, lời nói của lão tổ cũng không thể không nghe:

“Bộ Kinh Phong, kế tiếp, tốt nhất là anh đừng có mà nhúng tay vào. Không thì, ông đây sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!”

Bộ Kinh Phong không nói gì, lùi sang một bên.

Lục Lâm Khai vô cùng không cam nói: “Cậu Chương, không thể bỏ qua cho anh ta như vậy được, người chết là con trai tôi đó, cậu Chương!”

“Lục Lâm Khai…”, Chương Hằng trừng Lục Lâm Khai một cái, vươn tay thò vào trong cổ áo của Phương Bích Liên đang bóp chân cho mình, âm trầm nói: “Học hỏi người phụ nữ của ông đi, làm tốt chuyện ông nên làm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK