Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu cô không bằng lòng quỳ, vậy được, tôi giúp

M

CO…

Trong lúc nói, linh khí trong cơ thế Dụ Lực đột nhiên bùng phát!

Vù!

Lập tức, một cỗ khí thế nặng nề như núi Thái Sơn tràn ra, đám võ giả xung quanh không khỏi lui về phía sau, hô hấp khó khăn!

Cùng lúc đó, cơ thể của Âu Dã Tư Linh như bị một ngọn núi lớn đè xuống, ít nhất phải trên hàng

chục triệu sức mạnh long tượng!

Ầm ầm!

Âu Dã Tư Linh không thế chịu nổi sự biến động của không gian, không kịp phản ứng, hai chân mềm nhũn, gần như sắp thật sự phải quỳ xuống!

“Mẹ kiếp, bắt người phụ nữ của tao quỳ, tao thấy mày đang chê sống quá lâu!”

Nhanh như chớp, nhiệt độ không khí tại đây đột nhiên tầng vọt lẻn, trong nháy mắt, không gian trở nẻn vô cùng khô nóng, ngột ngạt, giống như sắp bốc cháy!

Cùng lúc đó.

“Ầm!”

Một bóng người từ trên trời mạnh mẽ đáp xuống đất!

Vững vàng đáp xuống trước mặt Âu Dã Tư Linh, bụi bay mù mịt, mặt đất vang lên tiếng răng rắc, vết nứt như mạng nhện trải dọc theo bàn chân, chưa đầy ba giây, mặt đất trong viện đầy vết nứt chằng chịt!

Bụi dần tan biến, dáng vẻ cúa người đến cũng

rõ ràng, hoàn toàn lọt vào tầm mắt của mọi người!

Dáng người mảnh khảnh, cao ráo, khuôn mặt góc cạnh, rắn rỏi, tuấn tú, cùng mái tóc húi cua cá tính, còn ai vào đây nữa chứ?

Trần Bát Hoang!

Người vừa đến chính là Trần Bát Hoang, nhân vật đình đám của ngoại viện!

“Sư đệ Bát Hoang…”, Từ Phong không thể tin được, nghi ngờ bản thân bị ảo giác, hung hảng véo mạnh vào đùi: ‘Thật sự là cậu ấy, cậu ấy không chết, cậu ấy không chết!”

‘Trần Bát Hoang!”

“Anh ta chính là Trần Bát Hoang?!”

Trong đám người lập tức truyền ra một trận náo động, mà áp lực nặng tựa vạn quân trên người Âu Dã Tư Linh cũng lập tức tiêu tan.

“Bát Hoang…”, nhìn rõ người trước mặt, đôi mât Âu Dã Tư Linh khẽ động: “Em biết anh sẽ không chết mà”.

“Vợ, mạng của anh rất lớn, người chết sao có thể là anh chứ?”

Trần Đức khẽ an ủi Âu Dã Tư Linh, sau đó quay người nhìn đến Dụ Lực, trong lúc quay người lại, ánh mắt nhu hòa dịu dàng của anh bỗng không còn chút cảm xúc, giống như mặt hồ tĩnh lặng.

“Là mày, bât vợ tao quỳ, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK