Trần Đức cảm khái trong lòng, chắng trách ngay cả chiến thần như Quách Khai cũng không dám dề dàng phản lại quy tâc của Hương Mãn Viên. Phong cách làm việc như vậy, nếu không phải bản thản mạnh đến phi lý, có mấy người dám chọc vào?
Trầm mặc một hồi, Trần Đức cất thẻ chứng nhận.
Lăng Yến đã chết.
Anh cũng không cần thiết làm ầm ĩ thêm nữa, Vân Tịch Dao nế mặt anh như vậy, anh cũng phải nế mặt Vản Tịch Dao và đảo Định Thiên.
‘Tôi không sao, ở đây có chỗ uống rượu không? Đưa tôi đến đó”.
Trần Đức cười nói.
“Được, cậu Trần, mời đi bẽn này!”
Tô Dịch Khôn cung kính chỉ đường chỉ Trần Đức.
Sau đó ông ta nhìn xung quanh, nói: “Các vị, nghe kỹ đây, cậu Trăn Bát Hoang là khách quý trong khách quý cúa Hương Mãn Viên, bất luận ở trong hay ngoài Hương Mãn Viên, nếu ra tay với cậu Trần, thì… là kẻ địch của Tô Dịch Khòn, kẻ địch của Hương Mãn Viên!”
“Đương nhiên, nếu khiêu chiến công bằng, cậu Trần cũng chấp nhặn, hoặc là cậu Trần ra tay trước, Hương Mãn Viên chúng tôi sẽ không quản”
Chưcmg 1162: Phục vụ
Nói xong, ỏng ta đặc biệt nhìn sang hai người Quách Khai, sở Kiều một lúc.
Người tinh quái như Tô Dịch Khôn, đương nhiên biết hai người Quách Khai, sờ Kiều rất không vừa mát với Trần Đức, ông ta nói vậy, vừa là nhắc nhở người xung quanh, cũng là cảnh cáo hai người họ.
Sau đó ông ta đích thân dẫn đường cho Trần Đức rời đi.
“Rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào, lại có thế có được thẻ chứng nhận cấp chí tôn…”
Sở Kiều rất đố kỵ, rất ghen ghét.
“Cô Sở, bất kế hắn ta có lai lịch thế nào, tôi cũng phải đập hắn ta”.
Quách Khai hừ lạnh lùng một tiếng: ‘Tên súc sinh đó, tôi nhất định giúp cô xử lý”.
“Khà khà…”
sở Kiều khè cười: “Vậy sở Kiều cảm om anh rồi, nhưng anh ta được Hương Mãn Viên bảo vệ, không dề ra tay đâu”.
Một tiếng ‘anh’ khiến trong lòng Quách Khai vui như nở hoa, hắn ta tràn đầy tự tin nói: “Yên tàm, chẳng phải lão già Tô Dịch Khôn đã nói rồi ư, hoặc là khiêu chiến, hoặc là hắn ta ra tay trước, Hương Mãn Viên sẽ không quán, tự tôi có cách”.
“Được, vậy sở Kiều đợi tin tốt của anh”.
Sở Kiều bày dáng vẻ làm nũng điệu đà, cổ ý ghé sát gần Quách Khai, hương thơm ập vào mũi, lại thẽm đôi thỏ vô cùng hoành tráng, thị giác và khứu giác cùng bị tấn công, khiến Quách Khai thần trí mê loạn.
Sau khi hai người rời đi, chỉ còn lại mười mấy người vây quanh Trần Đức trước đó, sợ đến toát mồ hôi hột, cũng may trước đó bọn họ không ra tay với Trần Đức.
Nếu không, kết quả của bọn họ, e rằng còn thảm hơn Lăng Yến!
Người nào cũng sợ hãi, nhanh chóng biến
mất.
Còn cái chết của Lăng Yến, không ai quan tâm, cũng không ai dám quán, một con kiến thôi, không tuân thú quy tâc, chết cũng không oan.
Sự việc được lan truyền, khiến chín mươi phần trăm số người Hương Mãn Viên đều biết đến ba chữ Trần Bát Hoang.
Chưa đến ba mươi tuổi đã là khách cấp chí tôn của Hương Mân Viên.
Muốn không cho người khác biết cũng khó.
ở trẽn không trung cao ngàn mét của Hương Mãn Viên là một hội trường, hơi giống quán bar ở địa cầu, chuyên dùng đế uống rượu, giao lưu.
Trần Đức ngồi bẽn cửa số, thong thả uống rượu, đồng thời, nghe những người xung quanh bản luận về con người và sự việc của đảo Định Thiên.
Trần Đức mới biết thì ra sự kiện lần này cũng được coi là khá lớn ở Tây Thần Châu rồi.
Ngoại trừ một số gia tộc đẳng cấp, thế lực đẳng cấp không thèm đế mất đến sự kiện này, còn có trợ thủ của hơn vạn thế lực, và hơn nãm vạn võ giả binh thưởng tham gia.
Đa số người trong đó đều phải thông qua đấu vồ, tuyến chọn.
Cuối cùng, chỉ có sáu trăm người được chọn, có cơ hội vào đảo Định Thiên.
Lại thêm ba trăm khách mời của Hương Mãn Viên, hơn một vạn người đến, cuối cùng chỉ có thế có chín trăm người có thế vào đảo.
Những người còn lại chỉ có thế quan sát bên ngoài đảo Định Thiên.
Sự kiện Bồng Lai mười năm một lần, mỗi năm đều có người đột phá, tăng cấp trong buối luận đạo, giao lưu của sự kiện, càng có người tìm được người tâm đầu ý hợp trong sự kiện, hoặc là kết được lién minh.
Tóm lại, sự kiện Bồng Lai cũng coi là một hoạt động khá cao cấp của Táy Thần Châu.
Trần Đức uống rượu ở bên này, còn Tô Dịch Khôn từ đầu đến cuối đều phục vụ bén cạnh, hơn nữa, thái độ phục vụ khá tốt, uống hết một ly, ông ta rót một ly, cũng không nghỉ ngơi một khắc.
Đây chính là điểm đặc biệt của Hương Mãn Viên.