Ai cũng đều có thế nghĩ ra đạo lý này, Trần Bát Hoang không thế không biết, nhưng anh không thỏa hiệp, toàn thân trên dưới đều lộ ra một loại sức mạnh hung hãn đến liều mạng, còn trực tiếp khiêu khích Trần Phong Hành!
Cái này khác gì tự tìm cái chết?
Ngay cả Trần Phong Hành cũng hết sức kinh ngạc.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Trần Phong Hành năm nay đã một trăm bốn mươi ngàn tuổi.
Từ khi ông ta ra đời đã là thiên kiêu xuất sắc trong nhà họ Trần, một trăm bốn mươi ngàn năm qua, chỉ cần là chuyện ông ta muốn làm, trước giờ chưa từng không làm được, càng không có ai dám làm ông ta xấu hổ, dám gào thét ở trước mặt ông ta.
Hôm nay, có thế nói ông ta đã hạ thấp bản thân, đích thân đến đây, đưa ra lời đề nghị hòa bình, theo như trong dự liệu, Trần Bát Hoang phải cảm ơn đại đức, vui mừng điên cuồng chứ?
Nhưng anh lại sỉ nhục ông ta như vậy trước mặt hàng tỷ tu sĩ.
“Trần Bát Hoang…”, Trần Phong Hành cất giọng nghiêm khắc, gọi cả họ tên của Trần Đức: “Tao đến đây, không phải đế thương lượng với mày, mà là ra lệnh, tuy mấy năm nay Trần Nguyên Vũ quá đáng, nhưng ông ta cũng chịu đủ trừng phạt rồi, chẳng phải sao?”
Giọng của Trần Phong Hành rất uy nghiêm, ông ta vừa nói ra, cả thiên địa đều chìm vào tĩnh lặng.
Dường như ông ta chính là chúa tế của nơi này, là vị thần ở đây!
“Đã đủ ư?”
Trần Đức bật cười, lão già này có vẻ như hạ thấp bản thân, trên thực tế vẫn cao cao tại thượng, hoàn toàn đang đứng về phía Trần Nguyên Vũ.
Mẹ kiếp, thế nào gọi là đủ hả?
Cái chết của bố anh ba mươi năm trước tính thế nào?
Cái chết của các huynh đệ của anh mười năm trước, tính thế nào?
Mấy lão già này, e rằng đã xuất hiện ở nơi này từ lâu rồi, Lão Yêu Hoàng sớm đã cảm ứng được một chút khí tức của họ, nhưng đám lão già này đang dồn Trần Đức vào chỗ chết, khỉ người ta bị Trần Nguyên Vũ sử dụng làm con át chủ bài thì bọn họ không xuất hiện, khỉ ấn ký Thiên Tâm của anh bị tước đoạt, bọn họ cũng không xuất hiện.
Vậy mà vào lúc anh muốn giết chết Trần Nguyên Vũ thì đám người này xuất hiện.
Biết rõ anh rất có thế sẽ bị nước Vĩnh Hằng đưa đi, còn đi ra giả bộ muốn lôi kéo anh? Mẹ kiếp, đùa à?
“Các ông cảm thấy đủ, Trần Bát Hoang tỏi lại không thấy vậy”, trong mắt Trần Đức lóe lên vẻ hung ác, phía sau, Tự Tại Thần Ma Công bỗng hiện lên, như bóng của Ma Vương, khiến trời đất biến sắc: “Còn nữa, Trần Bát Hoang tôi rất ghét, rất không thích người khác ra lệnh cho tôi, với nhà họ Trần, ông là tộc trưởng, còn với tôi, ông là cái thá gì?”
Nói xong, dường như đang khiêu khích Trần Phong Hành, ly hỏa bốc lớn hơn.
“A!”
Tiếng kêu thảm thê lương của Trần Nguyên Vũ vang vọng khắp chân trời, truyền vào trong tai của mồi người.
Lập tức, sắc mặt Trần Phong Hành trờ nên rất khó coi.
‘Trần Bát Hoang, hy vọng mày có thế nghe tao khuyên một câu”, Trần Phong Hành nói thêm: “Nếu không, trên đời không có thuốc hối hận đâu”.
“Ồ”.
Trần Đức thản nhiên đáp một tiếng. Sau đó, ly hỏa lại bốc lớn hơn.
“Vù vù!”
Lần này, Trần Nguyên Vũ trực tiếp hóa thành tro tàn!
Giữa trời đất, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta tê dại da đầu cũng hoàn toàn biến mất theo lỵ hỏa rực cháy.
Trần Nguyên Vũ, chết!
Thần hồn hủy diệt!
Tim kiếm mấy năm, cố gắng mấy năm, cuối cùng Trần Đức đã tận tay giết kẻ thù giết bố!
Cho ông ta chết một cách đau đớn không muốn sống!