Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài, tôi bảo họ rời khói đây ngay”, Ngụy Vô Minh đã quyết định, dằn đầu đi ra ngoài phòng nghị sự.

Cánh cửa mớ ra, đám người ồn ào huyên náo bên ngoài dần yên lặng trật tự, uy nghiêm của Ngụy Vô Minh và tám vị trường lão vẫn còn, họ không dám quá lỗ mẫng.

Nhưng nhìn thấy Trần Bát Hoang đúng sau Ngụy Vô Minh, yếu ớt không sức lực, dường như sẽ bị gió thối ngã bất cử lúc nào, mọi người càng tin chác Trần Đức đã trở thành phế nhân!

Nhưng trong thời gian ngần, không có ai dám đứng ra khiêu chiến, châm chọc Trần Đức!

Uy thế vẫn còn, tuy bọn họ gần như đã chầc chẵn anh là phế nhân, nhưng trong mắt bọn họ, vẫn có vẻ kiêng sợsảu sâc.

Ngụy Vô Minh lướt nhìn mọi người, đang định lên tiếng nói, đột nhiên trong đám đông có một bóng hình bước ra đi đến phía trước nhất: “Môn chủ, đệ tử Nghiêm Sương muốn khiêu chiến với sư đệ Trần Bát Hoang!”

Nghiêm Sương cầm kiếm, linh lực trong cơ thể bắt đầu sôi trào, đứng trên đỉnh phong linh hải dốc hết sức bùng phát, ánh mắt hung dữ.

“Anh muốn khiêu chiến với tôi?”, Trần Đức nhìn sang Nghiêm Sương, khóe miệng cong lên.

Bị Trần Đức nhìn thẳng thừng, sắc mặt Nghiêm Sương hơi tái đi, khí thế cường mạnh trớ nên yếu đi rất nhiều, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng trận đại chiến mấy ngày trước, không lạnh mà run.

Sợ cái gì?

Anh ta chỉ là phế vật thôi!

Nghiêm Sương, chẳng lẽ mày còn sợ một con chó bỏ đi không có chút linh khí à?

Nghiêm Sương gào thét trong lòng, lấy dũng khí cho mình, nén xuống nòi sợ trong lòng, thấp giọng nói:

“Đúng thế, Trần sư đệ, Nghiêm Sương tôi muốn khiêu chiến với cậu một trận sống chết!”

“Cậu có dám chấp nhận không?”

Trận chiến sống chết!

Cậu, có dám chấp nhận không?

Nghiêm Sương nói rõ từng chữ, lấy dũng khí mạnh mẽ nhìn thắng Trần Đức, linh khí vô hình

khiến hân có vẻ cực kỳ phóng khoáng bá đạo!

Lập tức thu hút sự chú ý của hàng ngàn vỗ giả, không ít người sinh lòng khâm phục!

Tuy Trần Bát Hoang có thể thực sự biến thành phế nhân, nhưng chầng may tất cả chỉ là biếu hiện bề ngoài thì sao?

Phải biết rằng, trước đây một mình anh chém giết ba người nhà họ Lâu, dọa sợ Ưng Thiên Hà bỏ

đi.

Có câu nói rất hay, lạc đè gày vẫn lớn hơn ngựa!

Lúc này đứng ra khiêu chiến Trần Bát Hoang, cần phải có quyết tâm và dũng khí vô cùng lớn!

Lát sau, ánh mát mọi người lại dồn sang Trần Đức, người nào cũng vui mừng trên nổi khổ của người khác, đợi anh, xem anh trả lời thế nào, nếu thực sự là phế nhân thì chắc chăn sẽ từ chối, làm con rùa rụt cổ?

‘Trừ anh ta, còn có ai muốn khiêu chiến VỚI tôl không?”

Không ai ngờ lúc này Trần Đức lại từ phía sau Ngụy Vô Minh bước từng bước tiếng lên, nhìn xung quanh bằng nửa con mât, đảo quét tất cả mọi người

có mặt:

“Ai muốn khiêu chiến với tôi thì cùng đứng ra đi, tôi đỡ phải giết từng người một!”

Ngụy Vô Minh giật mí mắt, tên này muốn chết hả?

Trước mát lè ba bốn ngàn người đó, những người này đều là người xuất sắc trái qua các tuyến chọn khát khe, vượt qua các cửa ải để vào đây.

VỚI tình hình hiện giờ của Trần Bát Hoang, một người bất kỳ nháy ra cũng có thể dề dàng giết anh.

Nếu cả một đám người đứng ra thì làm thế nào?

Sự thực thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK