Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức lại ra tay, tiến hành oanh tạc cuối cùng VỚI bọn họ, đuổi giết ở phía sau, Đạo Thư và Hy Lăng không quay đầu, lập tức xông ra ngoài, nhưng sự cuồng loạn của Trần Đức đã khiến bọn họ bị thương, lúc xông ra, hai người đã không còn hình người.

“Nổ nó!”

Hoàn toàn thoát khỏi cổ điện, Hy Lăng nghiến răng nghiến lợi.

Đạo Thư lại càng nổi sát ý!

Thế giới bên ngoài thuộc về bọn họ, sau khi rời khỏi điện Trấn Thần, vết thương của hai người bọn họ đang nhanh chóng khép lại.

“Hai người coi thường tôi sao?”, ngay lúc hai người chuẩn bị ra tay, một thân ảnh lại chặn ngang trước mặt bọn họ.

Đoàn Sơn Nhạc!

Õng ta chắp hai tay sau lưng, quét mắt nhìn hai người, cười lạnh: “Hai Thần bị một thiếu niên đánh thành như vậy, còn muốn ra tay đánh lén, có mất mặt không!”

Sẳc mặt hai người Đạo Thư và Hy Lăng khó coi.

Mặc dù vết thương của bọn họ đang hồi phục, nhưng bị thương nặng đâu thể nói hồi phục thì có thể hồi phục hoàn toàn, trạng thái của bọn họ lúc này không ổn, nếu đánh nhau, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của Đoàn Sơn Nhạc.

Hai người nhìn nhau,

Đi!

Thân ảnh cực kỳ chật vật, cũng không quay đầu, không muốn ớ lại thêm một giây nào nữa.

Tiểu Thế Giới ở bên ngoài có mấy trăm ngàn người nhìn thấy hai người đẫm máu chật vật rời đi, bọn họ ngơ ngác, hoàn toàn không hiếu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong cuộc trò chuyện giữa bọn họ và Đoàn Sơn Nhạc, không khó nghe ra, hai vị Thần hình như bị một người đánh gây thương tích?

Còn nữa,

Không phải có ba người sao, còn một người đâu?!

Bọn họ quá yếu, chuyện xảy ra bên trong cổ điện không thể nào thăm dò, đối với bọn họ mà nói, đó chính là mê hoặc vĩnh viễn.

“Đáng tiếc không thể giữ lại hai người kia…”

Trong điện Trấn Thần, Trần Đức thở dài, anh vẫn còn quá yếu, dù chiếm ưu thế bẩm sinh, nhưng vẫn không thể có sức lực địch lại cấp Thần, không chỉ vậy còn tổn thất hai tấm da người Bát Thần, mặc dù bình thường da người Bát Thần không có tác dụng gì, nhưng thời khắc mấu chốt lại giúp đỡ anh, lúc này lại bị Bạch Lăng phá hủy, anh rất tiếc.

“Hài lòng đi nhóc Trần, tôi đã sống mấy chục ngàn năm cũng chưa từng tàn sát Thần, cậu không chỉ đánh ván cờ giết Bạch Lăng, còn truy giết hai Thần khác, dù bọn họ chỉ là cấp Tiểu Thần, cậu cũng đã đủ kiêu ngạo rồi”, Thiên Yêu Hoàng cảm thán, thật sự muốn đập chết Trần Đức, con mẹ nó vẫn còn chưa thỏa mãn, muốn thế nào nữa?

So sánh thì chủ nhân ngày trước của ông ta là Văn Nhân Hạo Nguyệt cũng không làm được như vậy!

Trần Đức,

Là tên yêu nghiệt nhất mà Thiên Yêu Hoàng từng gặp, không có một ai hơn anh!

Thôi vậy..

Trần Đức lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều thêm, hôm nay anh cũng xem như là thu hoạch không nhỏ, một mặt có được điện Trấn Thần, thông qua chiến đấu với ba Thần, sử dụng thuần thục hơn lực lượng bên trong điện Trấn Thần, mặt khác, vẫn còn có hơn một trăm con dê béo đang đợi anh, không phải sao?

So sánh VỚI ba Thần Bạch Lăng, Đạo Thư, Hy Lăng và hơn một trăm con dê béo cấp Tôn,

Không thể nghi ngờ,

Trần Bát Hoang anh mới là người đại thẳng!

Nghĩ đến đây, anh cũng bước đi, một bước vượt qua một tầng không gian, thân hình lóe lên, trong phút chốc xuất hiện hơn một trăm con dê béo trên không.

ừm…

Anh phát hiện thánh nữ Tử Vi đang khóc.

Khóc vì Chu Nhan Lạc.

“Đúng là cuồng em trai…”, Trần Đức lấm bấm, người phụ nữ này sao lại đau lòng vì em trai mình như vậy? Nếu thật sự đau lòng, không có khả năng bảo vệ hắn 100% thì mang hắn để đây đế tìm chồ chết à? Đúng là hết nói nổi.

Nhưng,

Lần này cái chết của Chu Nhan Lạc cũng không thể trách anh, anh cũng không có cách nào hồi sinh được Chu Nhan Lạc, Bạch Lăng tự bạo, bài xích bốn thần lực lớn thời gian không gian, thái âm thái dương, lúc Chu Nhan Lạc rơi chết đã không còn ở trong quy tắc thời gian của điện Trấn Thần, xem như đã chết hoàn toàn!

Bao gồm Bạch Lăng cũng vậy, đừng nói là Trần Đức không muốn hồi sinh anh ta, dù muốn hồi sinh cũng không có bản lĩnh đó.

Không để ý thánh nữ Tử VI nữa, ánh mắt Trần Đức quét về phía hơn một trăm cường giả cấp Tôn, lập tức đám người giống như con gà con bị chim ưng để mắt đến, liên tục lạnh run.

Đến thời điểm này,

Bọn họ nào còn dám thách thức với Trần Đức…

Quá trình đánh nhau với ba Thần trước đó vẫn còn sờ sờ trước mắt.

Những cấp Tôn này là cái đếch gì?

“Tôi nghĩ không cần tôi nói chứ?”, Trần Đức đưa mắt nhìn vào đám người: “Ngoại trừ bốn thế lực viễn cổ lớn thánh địa Thái Thương, Mục Thị, tộc Phong, nhà họ La, những người còn lại giao toàn bộ đồ ra thì sống, nếu không sẽ chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK