Chắng mấy chốc.
Vài phút trôi qua.
Con thuyền chiến đó đã đến gần!
Tiếng ù ù vang vọng.
Bọn họ đã đến dưới trường thành Vô Cương, trước mặt đại trận hộ quốc!
Nhất thời.
Cảm giác xơ xác tlẽu điều dâng lẽn, binh lính hai phe như kẻ thù không đội trời chung, sát ý lóe lên, gió thối qua bầu không khí như hóa thành những lưỡi dao sắc bén, tàn sát bừa bãi, như bão táp!
Đứng đầu.
Đệ Ngũ Vệ Đông nhìn Chu Long xa xa, khinh
thường đảo qua từng người trên đài Điểm Tướng, mỉa mai nói: “Chu Long, tôi cực kỳ khâm phục cậu, khâm phục sự cố chấp của cậu, ngu ngốc đi tới Đông Hoa Môn, nếu tôi là cậu thì đã sớm cụp đuôi cút đi càng xa càng tốt rồi, ha ha…”
“Thế nên ông là chó, còn tôi là vua”.
Sắc mặt Chu Long vẫn rất bình tĩnh, không hề khách sáo chút nào, trực tiếp đáp trả, giọng nói đầy âm u: “Chó, chỉ biết ôm khư khư lấy nhà mình, Đệ Ngũ Vệ Đông, ông nói xem có đúng không? Ha ha
ha…”
“Cậu…”
Sắc mặt Đệ Ngũ Vệ Đông đột nhiên trở nên tối đen, suýt chút nữa nổi giận, nhưng chút sát ý đó nhanh chóng biến mất.
Chu Long, thật sự không xứng đế ông ta phải đích thân ra tay.
“Ha ha… Xem ra đế vương của hoàng triều Vô Cương cũng chỉ có cái miệng lưỡi sắc bén mà thôi, mong là lát nữa khi quỳ gối trước mặt bọn tõi thì vần có thế kiêu ngạo được như thế”.
Đệ Ngũ Vệ Đông khinh thường cười nói: “Nhưng mà, đến lúc đó nếu như cậu dập đầu ba cái trước mặt chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ tha cho cái mạng
chó của cậu”.
“Không biết kẻ miệng lưỡi sắc bén là bản đế, hay là các người”.
Long Đế vẫn cười lạnh, đối mặt với bốn gia tộc lớn, với hàng trăm triệu đại quân, ông ta vẫn không hề sợ hãi, khí thế của bậc quân vương hoàn toàn lộ rõ không sót một chút nào.
Dừng lại một lát, ông ta lại thản nhiên lên tiếng một lần nữa:
“Muốn chiến, thì chiến”.
“Không chiến thì cút, đừng nhiều lời vô nghĩa làm gì!”
Đối mặt với kẻ địch và thần tử, tướng sĩ của mình, Long Đế có hai thái độ hoàn toàn khác nhau.
Muốn chiến thì chiến, không chiến thì cút!
Chu Long đã sợ bao giờ chưa?
Thế thì các tướng sĩ, binh lính và thần tử của ông ta làm sao có thế lùi bước được?
“Chu Long điên rồi hả? Lại dám nói những lời đó với Đệ Ngũ Vệ Đông?”
“Ngu chết đi được, tại sao hoàng triều Vô Cương lại có loại hoàng đế như vậy chứ?”
“Chắc là tên này bị ảo tưởng sức mạnh quá rồi, ha ha…”
Xa xa, không ít võ giả lắc đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi, theo bọn họ, ở một nơi khắc nghiệt như Vân Tiêu giới này, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Những lúc thế này, Chu Long nên cầu xin tha thứ, chứ không phải là cứng đối cứng. Hành động của ông ta có thể nói là ngu phải biết.
Bên cạnh Đệ Ngũ Vệ Đông, đế vương của hoàng
triều Đại Chu, Chu Thiên Nguyên bước ra, thản nhiên nói:
“Chu Long ơi là Chu Long, cũng may năm đó tổ tông của ông đã dẫn theo người nhà mình tách khỏi nhà họ Chu, một chi nhà các người đúng là ngu xuẩn. Các người còn tồn tại một ngày, tôi lại cảm thấy buồn nõn ngày đó, vì một Trần Bát Hoang, chôn vùi cả giang sơn vạn năm, ha ha…”
“Ông không hiếu được cũng đúng thôi, tổ tiên nhà các người vốn là kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn mà, đúng chứ?”
Chu Long đáp trả cực kỳ gay gắt, cười cợt nói: “Hàng vạn năm trước, nếu khõng có ân nhân của ông cha tôi hỗ trợ thì làm sao các người thống nhất giang sơn được? Kết quá thì sao, các người lại âm mưu giết chết người ta, cướp đi hết mọi công lao, ha ha, tổ tiên tôi vẫn xem các người là thân thích”.