Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi lâu sau…

Diêm Mộng hít một hơi thật sau, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, hoảng sợ và bất an trong lòng cũng tiêu giảm.

Bởi vì cô ta nhận ra…

Chàng hề áo đen trước mắt thật sự đến cứu cô ta!

Ngoài việc ra tay hạ Hoa Ban Hổ, anh không nói gì, cũng không làm gì thừa thãi.

Dần dần, cô ta cũng bạo gan hơn một chút, mượn ánh đèn đường nhập nhoạng thăm dò chàng hề trước mắt, ánh mắt ánh lên vẻ biết ơn và tôn sùng.

Từ nhỏ, cô ta đã có một giấc mơ.

Tương lai, người mà cô ta muốn gả cho, nhất định phải là người có thể bảo vệ cô ta, che chở cô ta, nhất định phải là một vị anh hùng, anh hùng đội trời đạp đất.

Không nghi ngờ gì nữa.

Người đứng trước mặt này vô cùng giống với người hùng trong giấc mơ của cô ta.

Chàng hề không có bất cứ động tác nào nữa, Diêm Mộng cũng bạo dạn hơn nhiều: “Tôi… tôi sẽ không tiết lộ chuyện anh giết người, tôi sẽ giữ bí mật cho anh… Anh… sao anh lại muốn cứu tôi, anh đến đây chỉ để cứu tôi thôi sao?”

Trong mắt Diêm Mộng tràn đầy mong chờ.

Trực giác mách bảo cô ta.

Rằng chàng hề này chỉ xuất hiện vì muốn cứu cô ta thôi, thời điểm anh ta xuất hiện là vừa kịp lúc, hơn nữa lại còn đeo mặt nạ, trên người là một bộ trang phục tuyền đen huyền bí…

Thoạt nhìn…

Chẳng phải là phong cách thường thấy của hiệp sĩ giang hồ sao?

“Không sao chứ?”

Chàng hề không trả lời cô ta, chỉ trầm giọng hỏi một câu, sau đó cũng không đợi Diêm Mộng đáp lại, liền xoay lưng bỏ đi, không hề giẫm phải bùn đất máu me hay thoáng chút do dự, bước chân thoăn thoắt, chỉ vài bước đẫ đi xa mấy mét.

“Ê này!”

Mắt thấy chàng hề sắp sửa khuất dạng, Diêm Mộng kêu lên: “Anh đã cứu mạng tôi, sao không để lại cách thức liên lạc, hay gỡ mặt nạ xuống cho tôi nhìn mặt, đế sau này tôi còn đền ơn anh?”

“Không cần!”, chàng hề không ngoái

đầu.

“Vậy… có thể cho tôi biết tên anh được không?”, Diêm Mộng đuổi theo hỏi với.

Nhưng mà…

Làm gì còn bóng dáng chàng hề áo đen đó nữa.

Không để lại cách liên lạc, không tháo mặt nạ xuống, ngay cả họ tên cũng không nốt.

Thậm chí, nói nhiều hơn một chữ cũng không.

“Haizzzzz, rõ ràng là đến cứu người ta mà, sao còn giả vờ lạnh lùng làm gì, giống cái tên Trần Bát Hoang kia thế không biết”, Diêm Mộng lầm bầm.

Lát sau cô ta lại làu bàu:

“Không, anh không giống Trần Bát Hoang, tên kia là thật không phải giả vờ, làm người ta không ưa nối, đáng ghét, còn anh… không phải giả vờ lạnh lùng, đó là cá tính, hay nói đúng hơn là… sự cô đơn của cao thủ”.

“Mộng Mộng, sao rồi?”, chàng hề đã đi xa, Mạc Thiếu Dương mới thở hắt ra, bò lại gần, ra vẻ quan tâm.

“Anh tránh ra, tôi không sao”, Diêm Mộng căm ghét lướt mắt nhìn Mạc Thiếu Dương.

Nếu như trước đây Mạc Thiếu Dương quan tâm cô ta như vậy, cô ta còn cảm động, cho rằng hắn có lòng tốt, nhưng sau chuyện đêm nay, cô ta chỉ cảm thấy Mạc Thiếu Dương đáng ghét, vô cùng đáng ghét, đáng ghét vô cùng tận.

Tại đây có hình

Nhìn thoáng xác chết của Hoa Ban Hổ dưới đất, hắn không khỏi lạnh run cả người, sau đó lên xe, cũng không quan tâm là rượu lái hay người lái, nhanh chóng khởi động xe chạy trối chết, toàn bộ quá trình không tới một phút đồng hồ.

Ở một diễn biến khác.

Đám ba tên Đầu Trọc chạy điên cuồng.

Không dám ngừng lại một giây nào.

Sau khi chạy thục mạng nửa giờ…

Bao nhiêu sức lực cạn sạch.

Đến khi không thể chạy nổi nữa mới đừng lại, thở hồng hộc đớp từng hớp không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK