“Đương nhiên!”, Hiên Vỉên Anh Hùng nói: “Trong thiên hạ có biết bao nhiêu người nhóm ngó ấn ký Thiên Tâm, thông thường người có được nó đều sẽ im lặng, nhưng hình như cậu lại khác, dường như có loại phong ấn nào đó, một khi phá giải, sẽ khỏng giấu được khí tức của ấn ký Thiên Tảm, ắt sẽ xảy ra chuyên”.
“ông ta nói thật đấy!”, Hiên Viên Anh Hùng vừa dứt lời, Thiên Yêu Hoàng liền nói, thấy Trần Đức sâp đột phá, giúp ông ta thoát khỏi lồng giam, trước đó ông ta kích động đến quên hết tất cả, lúc này định thần lại mới phát hiện hoàn cảnh của Trần Đức không được ốn lắm: “Vốn dĩ cậu có thế đột phá ở đây, dù sao, chín mươi chín cửa ải mà tôi đế lại, tương đương với chín mươi chín thế giới nhỏ, không phải người nào cũng vào được, nhưng đáng tiếc, chí tiếc, ngàn tính vạn tính, tôi không ngờ cậu mạnh như vậy, trong ba tháng ngắn ngủi, trực tiếp hấp thụ sạch chín mươi chín long mạch, dẩn đến chín mươi chín tiếu thế giới mất đi nguồn lực chống đỡ nó, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn sụp đố, đến lúc đó, cậu chịu lôi kiếp, lại không có ai bảo vệ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”
Trong lòng Thiên Yêu Hoang vừa sợ hãi, vừa hối hân.
Nếu Trần Đức vừa độ kiếp, vừa bị cường giả đánh lén, thì hy vọng sổng sót sẽ rất thấp, thấp đến gần như không có!
“Cũng may Hiên Viên Anh Hùng ngăn cản kịp thời, nếu không có ông ta, thì sẽ thành sai lầm lớn!”, Thiên Yêu Hoàng hơi tự trách: “Chỉ đáng tiếc, vốn dĩ Hiên Viên Anh Hùng thọ đến trăm năm, bây giờ lại cố ép phá giải giam cầm mà mình đế lại, chỉ sợ, chỉ còn chưa đến một tháng!”
“Á?”
Trần Đức kinh hãi!
Sống thọ trăm năm, bảy giờ chỉ còn một tháng?
Chỉ vì muốn nhắc nhớ anh!
Cứu mạng anh!
“Hiên Viên tiền bối, sức khỏe của ông…”, lúc này, Trần Đức mới phát hiện săc mặt Hiên Viên Anh Hùng trắng như tờ giây, khỏng có chút khí sắc, trắng đến đáng sợ, kế cả đàn ỏng cao lớn như Trần Đức cũng phải đau lòng.
“Không sao”.
Tuy sắc mặt của Hiên Viên Anh Hùng rất khó coi, nhưng vần bình tĩnh, hiên ngang mạnh mẽ, phong thái anh hùng: “Rời khỏi đây trước đã, theo tôi về tộc Hiên Viên!”
“Được!”
Trần Đức gật đầu, đại ơn không thế diền đạt thành lời, anh ghi nhớ ân tình này của Hiên Viên Anh Hùng.
Sau đó, hai người không nói nhều, dưới sự chỉ dẫn của Thiên Yêu Hoàng, bước vào một truyền tổng trận.
Trận văn lấp lóe, liền sau đó, Trần Đức lại xuất hiện trong màn sương sát khí.
Lần này, anh không rời đi ngay, mà ở lại tại chỗ, hấp thụ hết sát khí.
Đổi với anh, sát khí cũng là một loại dinh dưỡng!
Sát khí dày đặc như vậy, tuy không bằng nguyên tinh, nhưng cũng không kém, đều là tài nguyên, đương nhiên Trần Đức sẽ không bỏ qua, trước đó anh đi qua đây mà không hấp thụ, chỉ vì lo lắng đám người Cát Phong Hành sẽ đuối theo đến, sát khí cũng coi là một kết giới ngăn chặn họ.
Bây giờ thì khác.
Thứ nhất, bất luận anh làm thế nào, cuối cùng vẫn phải đối mặt với người của học cung Đạo Vận.
Thứ hai, bên cạnh anh có Hiên Viên Anh Hùng!
Có Hiên Viên Anh Hùng ờ đây, bất luận là Cát Phong Hành hay người của Cát Phong Hành mời đến, cũng không gây nẻn được sóng gió gì!
Cùng với hấp thụ sát khí, Trân Đức chỉ cảm thấy hiện tượng muốn đột phá trong cơ thế càng lúc càng rõ rệt, vốn không áp chế được bao lâu.
“Vù vù…”
Nhìn bờ bẽn kia hồ Nhược Thủy, sát khí tiêu tan biến mất từng chút, vẻ mặt đám người Cát Phong Hành, Thủy Dương Vân canh giữ ở đó từ lâu trở nên vô cùng căng thẳng, sau thời gian gần trăm hơi thở, sát khí biến mất hoàn toàn, cuối cùng bóng dáng Trần Đức hiện ra trong tầm mát tất cả mọi người.
“Trần Bát Hoang!”
“Là Trần Bát Hoang!”