Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một số người thậm chí bị dọa sợ rùng mình,

Cuồng!

Quá ngông cuồng!

Phách lối ngông cuồng như vậy, không… không muốn sống nữa sao?

Quan trọng nhất là… sau khi thiếu niẽn kia nói xong, anh bước từng bước đi lên tầng hai!

“Ha ha ha, ha ha ha…”, đột nhiên,

Chu Nhan Lạc cười, giận đến mức bật cười luôn!

Hắn đã sống mấy ngàn năm, cho tới giờ chưa từng có ai dám khiêu chiến hắn, coi thường hắn như ngày hôm nay, càng không có ai chưa đến một trăm tuổi mà dám phách lối ngỏng cuồng như vậy trước mặt hắn.

Nhưng hôm nay đã xuất hiện rồi.

Thú vị,

Rất thú vi!

Vô cùng giận dữ, nụ cười trên mặt Chu Nhan Lạc càng lạnh hơn.

Hắn không vội ra tay.

Mà nhìn chằm chằm Trần Đức đang bước từng bước về phía tầng hai.

Chu Nhan Lạc không hề vội vã,

Bởi vì theo như hằn thấy, dù đối phương có thân phận địa vị gì, ở trong tửu lâu này cũng chỉ có đường chết, không còn lựa chọn nào khác.

Rất nhanh,

Khoảng chừng mười giảy,

Trần Đức đã đến!

Đến bên cạnh bốn người Hiên Viên

Tấn.

‘Trần Tra, anh…”, Hiên Viên Tấn sắc mặt nặng nề, trầm thấp nói: “Anh không nên tới, tới đây là chết đấy!”

Thương Tiếu Nguyệt thằn thờ không dám nói gì.

Thương Lam Tịch thì nhìn anh thật sâu, nội tâm phức tạp, có chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là cảm động, trước đó mình còn nhục mạ anh, mà anh thì sao? Biết rõ phải chết còn đi ra cứu bọn họ, tấm lòng này không phải ai cũng có.

“Xin lỗi”, một lúc sau, Thương Lam Tịch thấp giọng xin lỗi: “TÔI thu hồi lời mẳng nhiếc anh trước đó”.

Trần Đức khỏng nói gì nhiều,

sở dĩ anh đứng đây không phải để cứu Thương Lan Tịch, mà là cứu Hiên Viên Tấn, tộc Hiên Viên có ơn với anh, anh không thế trơ mắt nhìn Hiên Viên Tấn chết ở đây, còn tại sao anh vẫn chưa ra tay? Đương nhiên là vì Hiên Viên Vân Hải vần còn ờ đây, trước mắt Trần Đức chưa muốn đế lộ thân phận.

Một khi bại lộ sẽ gây nên rất nhiều phiền toái.

Hơn nữa,

Dù Chu Nhan Lạc gan lớn thế nào, hắn cũng sẽ không dám ra tay với Hiên Viên Vân Hải-.

Đến trước mặt bổn người, Trần Đức cũng không nói nhiều, ánh mắt nhìn sang Chu Nhan Lạc, chậm rãi lên tiếng: “Bốn người này… tỏi muốn đưa đi”.

Bảy chữ được nói ra rất bình tĩnh.

Giọng điệu không có chút dao động, giống như đang nói một chuyện bình thường không thế bình thường hơn, không phải là thương lượng, cũng không phải ra lệnh, giống như anh muốn dẫn bốn người Hiên Viên Tấn đi là một sự thực đã định, không ai có thế thay đối được.

Trong quán rượu vẳn yên tĩnh và trầm lắng.

Tất cả mọi người đều đang nhìn, xem Trần Đức sẽ chết trong bộ dạng thế nào!

“ồ? Anh muốn đưa đi, cũng được, cùng đi…”, nụ cười của Chu Nhan Lạc càng băng lạnh, đang muốn nói gì.

Nhưng hẳn còn chưa nói hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK