Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngây người ra đó làm gì, mau đỡ!”, vào giây phút sống còn, Linh Lung chợt mở miệng nhắc nhở.

Trần Đức chợt hoàn hồn, giơ nắm tay lên đỡ.

“Tiêu rồi…”, trong lòng Hoa Linh Vy buồn bã không thôi, cô ta biết rất rõ sức mạnh của Hoa Huyền Khuyết, một quyền ấy dù là cô ta cũng không dám đỡ.

Mà Trần Đức lại trực tiếp giơ nắm tay lẽn đỡ!

Đúng là ngốc mà!

Hành động ấy quả thật râ’t ngáo!

Sự chênh lệch giữa cả hai y như trẽn trời dưới đất vậy!

Giữa sự khác biệt cảnh giới, trực tiếp đón đỡ thì chẳng khác gì chán sống!

Giây tiếp theo, nắm tay của cả hai bỗng đập vào nhau gảy ra tiếng động to lớn đinh tai nhức óc, chấn động cả một vùng trời giống như hai cái máy bay đâm vào nhau!

Một tầng sóng nhiệt quét ngang ra xung quanh, sự dao động năng lượng khủng bố trực tiếp khiến rất nhiều võ giả hộc máu!

Mà giữa sân lại là cuốn lên bụi mù, đất đai rạn nứt!

Chỉ thấy Trần Đức bay ngược ra ngoài, cơ thế anh như một quả bom hạng nặng rơi vào trong giới hải cách đó hơn trăm mét, bắn lên một đống bọt nước và từng cơn sóng gợn.

Vùng nước biến ấy trực tiếp bị nhuộm đỏ!

Trong không khí, nơi Trần Đức bay qua cũng đế lại mùi máu gay mũi!

Còn Hoa Huyền Khuyết lại chẳng bị gì, bụi mù tan đi, bà ta vẫn sừng sững như núi, trên gương mặt có làn da vẫn tươi trẻ treo một nụ cười tự tin, lạnh lùng cười:

“A…”

“Còn yếu hơn so với tưởng tượng nữa”.

Đôi môi đỏ mọng của Hoa Huyền Khuyết khẽ nhếch, gương mặt có đôi nét của thời gian lộ ra vẻ khinh bỉ, chế nhạo.

Quả nhiên, Trái Đất chính là một bãi

rác.

Một quyền nhẹ nhàng như thế cũng không đỡ được, còn chạy tới làm anh hùng?

Cũng không biết đám Đoạn Bằng làm ăn kiếu gì, ngay cả một tên yếu ớt như thế cũng không giải quyết nổi, còn bị đánh chết.

Đúng là mất mặt!

“Trần Bát Hoang…”

Con ngươi Hoa Linh Vy co rụt lại, trong mắt tràn ngập vẻ đau buồn, kinh ngạc nhìn chằm chằm giới hẳi nổi lên từng bọt sóng màu máu, dáng người yếu điệu run rẩy.

“Cô chủ, cô buồn lắm đúng không? Ha ha, tất cả đều là tại cô, nếu lúc trước cô không cứu anh ta, không đuổi tôi đi thì đã chẳng cần buồn và mọi thứ cũng

sẽ không xảy ra rồi”.

Tên nô bộc chấp kiếm đứng trước mặt cô ta lộ ra nụ cười hết sức đắc ý.

Một tên nô bộc mà thôi!

Hoa Linh Vy siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt, lần đầu tiên nối lên sát khí nhiều như vậy với một người.

Nhưng, linh hải của cô ta đã bị khóa nên không thế làm gì đối phương.

Đám võ giả xung quanh cũng nhìn bọt nước đỏ lòm quay cuồng trong biến và những giọt máu trong không khí mà không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, ai cũng vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.

Nhà họ Hoa ở đại lục Long Huyền… khủng bố vậy luôn!

Chỉ một chiêu đã giết chết Trần Bát Hoang!

Bọn họ đều nhìn thấy sự khủng bố của Trần Bát Hoang, nhưng anh lại không đỡ nổi một quyền của Hoa Huyền Khuyết, nhiều người không nhịn được hít ngược một hơi.

“Linh Vy, không cần thiết phải buồn vì một con kiến như vậy, sau khi đến Vân Tiêu Giới thì sẽ có rất nhiều đàn ông xuất sắc hơn cậu ta nhiều”.

Hoa Huyền Khuyết xoay người, đi đến trước mặt Hoa Linh Vy, an ủi:

“Lần này đến tham gia cuộc sát hạch, đám Tả Cao Nghĩa, Lăng Không cũng rất khá. Đến lúc đó, con có thể qua lại nhiều hơn với họ”.

Hoa Linh Vy nhìn chằm chằm vào Hoa Huyền Khuyết, không nói câu nào,

nhớ đến câu nói lúc trước Trần Đức đã nói.

Hoa Huyền Khuyết… là người giết chết bố mẹ cô ta thật sao?

Cho dù cô ta vô cùng tin tưởng Hoa Huyền Khuyết nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi sinh ra chút khoảng cách.

Hoa Huyền Khuyết nhíu mày, như nhận ra gì đó, nói:

“Linh Vy, con không được bị tên kia châm ngòi ly gián biết không? Mẹ con là em gái mẹ, sao mẹ lại phải giết bà ây chứ, đừng để loại rác rưới ấy ảnh hưởng đến tâm trạng con”.

“Vâng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK