Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Soạt!”

Trần Đức hoàn toàn không sợ, tung người nhảy lên, kích Định Thiên đầy sát ý, vung lên lên trời.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Những âm thanh quái lạ vang lên, tấm lưới màu vàng khống lồ đầy chắc chắn đã bị phá nát thành từng mảnh nhỏ, tất cả đại đạo, trận văn đều tiêu tan, mờ ảo không thấy ánh sáng.

Cát Phong Hành thầm kinh hãi, sắc mặt âm u, không ngờ Trần Bát Hoang lại hung hãn như thế, chỉ mới vung lên đã hủy diệt bảo bối mà ông ta luyện chế suốt nhiều năm, lòng ông ta đau đến nhỏ máu.

Nhưng đây không phải là lúc đế ông ta suy nghĩ quá nhiều.

Trường kiếm đang cầm rời khỏi tay, miệng niệm pháp quyết, thỉ triến thần thông, trường kiếm đỏ như máu hệt như thiên kiếm, nở rộ thành hàng ngàn vạn huyền quang chấn động cả thiên địa, khiến cả sân luận đạo đều lay động, thứ ánh sáng khiến cả trời cũng bị đâm ra một lỗ thủng.

Thế nhưng.

Trần Đức vô cùng bình tĩnh, cũng hết sức hờ hững, bởi vì trường kiếm đó có mạnh cách mấy thì cũng không thế ảnh hưởng đến anh cộng với sức mạnh của Thiên Yêu Hoàng dù chỉ là một chút.

“Ông!”

Trường kiếm lay động, từng luồng sát ý ngưng kết lại hóa thành hàng vạn lưỡi kiếm sắc bén chém tới, như một mảnh bông tuyết đang rơi xuống.

“Keng keng keng!”

Trần Đức vung kích Định Thiên lên, hoàn toàn không thể trốn được, ngược lại còn đón lấy đòn tấn công, kích Định Thiên vung lên, đánh nát kiếm quang sau đó đảm thẳng vào rãnh máu trên thân kiếm.

“Keng!”

Trường kiếm run rẩy, suýt chút nữa từ trên cao rơi xuống.

‘Tiếp nào!”

Lại một lần nữa, Trần Đức cầm Phương Thiên Họa Kích đánh tới.

“Răng rắc!”

Lần này, trường kiếm trực tiếp vỡ ra, xuất hiện vết nứt nhỏ, nửa giây sau thì hoàn toàn vỡ nát, hóa thành những mảnh kim loại văng ra khắp nơi.

Cơ thế Cát Phong Hành run lên, trường kiếm chính là vũ khí bản mệnh của ông ta, ông ta cũng bị ảnh hưởng, liên tục lùi về phía sau, lại một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt còn trắng hơn cả người chết.

Nhưng.

Trần Đức không hề cho ông ta cơ hội thở dổc, thần uy ngập trời đánh tới, gọi kích Định Thiên ra, cây kích chợt hóa to, cao đến vạn trượng, Ly Hỏa và Hỗn Độn Tử Kim Lôi quấn quanh mũi kích, sáng lạn hoa cả mắt, như ngọn núi thần lửa và núi thần sét chất chồng lên nhau, cùng ầm ầm rơi xuống!

“Sao lại như thế!”

Gương mặt già nua của Cát Phong Hành như tro tàn, còn giống người chết hơn cả người chết, rất khó đế giữ được bình tĩnh.

Ông ta cứ tưởng rằng thời gian trôi qua, Trần Đức sẽ càng ngày càng yếu.

Nhưng sự thật thì sao?

Sưthât là…

Càng ngày càng yếu chính là Cát Phong Hành, hết lần này đến lần khác bị thương rất nặng.

Mà Trần Đức, lại vô cùng vững vàng!

Không hề có dấu hiệu nào của việc suy yếu!

Đó không phải là điểm chết người nhất, chết người chính là anh chẳng những không yếu đi, mà hình như… Hình như thực lực còn không ngừng tảng lên!

Cát Phong Hành có cảm giác như đang mơ, một cảm giác không thật.

Ông ta đã bị bóng tối của sự chết chóc bao trùm.

Rõ ràng vẩn còn rất nhiều quân bài tẩy, còn rất nhiều thủ đoạn.

Nhưng.

Đối mặt với Trần Đức, lại không còn chút can đảm và sức chiến đấu nào, ý chí của ỏng ta đang dần suy yếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK