Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt hiệu bá đạo của lão ta cũng là tích góp qua từng chuyện từng chuyện như vậy mà thành.

Nếu ai khiến lão ta cảm thấy hơi không thuận mắt, vậy thì chỉ có một con đường: chết!

Do đó ngoại trừ một số rất ít người, còn lại không ai dám làm trái ý lão ta!

Chủ tiệm thấy người tới là Thành Bá Đạo sắc mặt lập tức tái trắng, vội vàng chạy tới nghênh đón: “Anh Thành, sao hôm nay ông lại rồng tới nhà tôm rồi, là muốn khối đá này sao? Dù sao cũng chỉ là vật trang trí thôi, cầm lấy đi, tôi không

Chủ tiệm không phải là kẻ ngốc, ông ta chắc chắn 100% rằng viên đá đỏ này không phải là vật tầm thường, nếu không tuyệt đối sẽ không kinh động tới Thành Bá Đạo, điều quan trọng nhất là Thành Bá Đạo không lấy danh nghĩa cá nhân mà dùng danh nghĩa của gia tộc để trưng dụng!

Điều này khiến sự việc càng trở nên phức tạp hơn!

Nhà họ Thành không phải là thứ ông ta có thể chọc tới!

Cho dù là bảo vật thì đã thế nào? Nên tặng thì vẫn phải tặng, đừng nói là một khối đá, cho dù Thành Bá Đạo muốn cả cửa tiệm này của ông ta, ông ta cũng không dám hắng lấy một tiếng!

Đối với những gì hứa hẹn sẽ tặng lại cho Trần Đức trước đó, ông ta đã sớm ném ra sau đầu, quên sạch sành sanh.

“Ha ha, ông chủ, đúng là biết điều mà!”, Thành Bá Đạo giống như vỗ nhẹ vào mặt chủ tiệm giống như vỗ một con chó.

Chủ tiệm cúi đầu khom lưng, cực kỳ ngoan ngoãn thuận theo: “Là việc nên làm, nên làm mà thôi, chúng tôi đều nhận được sự che chở của nhà họ Thành, khối đá này cũng không được tính là gì”.

Trần Đức, người ở một bên đang chuẩn bị tới lấy linh thạch, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Mắt thấy miếng ăn đã dâng tận miệng miệng còn bay đi mất, đổi lại là người khác, ai cũng sẽ không vui vẻ gì.

“Anh Trần, đừng…”, Âu Dã Thanh Vũ thấy ánh mắt không tốt của Trần Đức liền lo âu nói: “Đừng tới đó, đó là nhà họ Thành, chúng ta… không chọc tới nổi!”

“Không sao!”

Nhà họ Thành?

Là thứ gì?

Đến Thành Kỳ Văn anh cũng đã giết, anh còn dể ý tới một tên Thành Bá Đạo này sao?

Vì khối linh thạch kia, đừng nói là một Thành Bá Đạo, cho dù là Thành Kỳ Văn tài giỏi ngạo nghễ kia đến đây cũng như cũ không có tác dụng!

“ông chủ!”, Trần Đức tiến lên một bước: “Không phải vừa rồi ông đã đem khối đá đó tặng cho tôi rồi sao, nói đúng ra, bây giờ nó đã là của tôi, ông không có quyền định đoạt nữa”.

“Trời ạ!”

Trần Đức vừa bước ra, những người xung quanh đều trợn mắt há mồm.

Mặc dù diện tích cửa hàng lớn nhưng bởi Trần Đức liên tiếp mở ra ba viên phỉ thúy trị giá ba triệu tệ nên hầu hết mọi người đều để mắt đến anh, cũng biết được khối đá này anh thực sự đã được chủ tiệm tặng lại.

Thê’ nhưng, không ai nghĩ rằng anh sẽ dám đứng ra!

Đó thế nhưng là nhà họ Thành, là Thành Bá Đạo!

Không lẽ anh ta không biết sao?

Chủ tiệm đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, biểu cảm cũng trở nên cứng ngắc đờ đẫn, ông ta vốn còn tưởng rằng Trần Đức sẽ không dám đứng ra nói chuyện, chẳng qua đợi Thành Bá Đạo rời sẽ bồi thường một chút cho anh.

Không ngờ đối phương lại trực tiếp đứng ra, ngăn cản ông ta tặng khối đá này!

“Ồng chủ, làm kinh doanh phải đề cao chữ ‘tin’, đã nói là tặng cho tôi thì phải tặng cho tôi, ông nói xem có đúng không?”, không đợi chủ tiệm mập trả lời, Trần Đức đã truy hỏi.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người anh.

Người thanh niên này không cần mạng nữa sao?

Sao lại dám giành giật đồ với Thành Bá Đạo thế?

“Tôi, tôi hối hận rồi!”, chủ tiệm mập cắn răng nghiến lợi đáp: “Thứ này vốn là của tôi, bây giờ tôi không tặng nó cho cậu nữa, cậu không xứng với khối đá này, tôi muốn tặng lại nó cho anh Thành đây, tặng lại cho nhà họ Thành!”

Đôi mắt nhỏ của ông ta chớp động, sự hòa nhã vui tươi trước kia cũng theo đó biến mất vô tăm: “So với anh Thành, cậu được tính là cái thá gì, thứ ông ấy muốn cậu cũng muốn nhúng tràm?”

Trần Đức bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK