Cái quỳ này,
Mặc dù có phần hắn ta tự nguyện, nhưng trong đó nhiều hơn là linh hồn áp chế!
“Anh… anh Trần, lọ thuốc này là thuốc giải, phối hợp với thủ pháp đặc biệt của nhà họ Đoàn, có thể trị khỏi cho bố cô Cơ”.
Đoàn Phong Trần run lẩy bấy, giống như đứng trong ngày đông giá rét lạnh thấu xương: “Sau khi rời khỏi đảo Khốn Long, tôi có thể đi theo anh cùng… cùng đến nhà họ Cơ”.
“ờ”.
Trần Đức nhận lấy lọ thuốc, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, tôl không giết anh”.
Lời Trần Đức vừa dứt,
Sâu trong ánh mắt Đoàn Phong Trần hiện ra một tia mừng rỡ khó mà che giấu, nội tâm càng sung sướng như điên!
Còn sống rời khỏi đảo Khốn Long, chỉ cần Trần Bát Hoang không ra tay, đối VỚI hẳn ta mà nói, không khó!
Mà một khi còn sống rời khỏi nơi này, quay về Đại Thiên Thế Giới, như vậy Trần Bát Hoang còn có cơ hội giết hắn ta sao?
Ha ha!
Nhà họ Đoàn hắn ta không phải loại ăn chay!
Hắn ta,
Hắn ta,
Chính là lứa thanh niên được nhà họ Đoàn yêu thương nhất.
Đến lúc đó, sống hay chết không còn là thứ Trần Bát Hoang có thế quyết định.
Đoàn Phong Trần nghĩ gì, đương nhiên Trần Đức có thể đoán được.
Chỉ là,
Anh không quan tâm.
Tình hình của nhà họ Đoàn anh đã sớm thông qua Thiên Cơ Thuật tìm hiếu qua một chút trong không gian tin tức, loại gia tộc như nhà họ Đoàn cũng chỉ tính là gia tộc cường thế ở Tây Hải.
Dõi mắt ra toàn bộ Đại Thiên Thế Giới!
Trung hạ lưu!
Chỉ như vậy mà thôi!
Gia tộc như vậy, trước kia Trần Đức sẽ có thể kiêng kỵ ba phần, còn bây giờ? Chỉ hai chữ, ha ha!
Nhận lấy lọ thuốc, Trần Đức quay lại bẽn cạnh Cơ Tuyết: “Bây giờ yên tâm chưa? Cô quên rồi hả, cô
chính là nha hoàn cua tôi, cô có chuyện, chăng lẽ tôi mặc kệ?”
Hốc mắt Cơ Tuyết đỏ bừng, chảy ra hai hàng nước mắt: ‘Trần Đức, cảm ơn anh, cảm ơn anh!”
Lập tức cô ta nhào vào ngực Trần Đức, chạm vào cõi lòng, giống như người phụ nữ chịu hết tổn thương, không ngừng co quắp.
Hai cô gái Dư Tư Vũ, Lâm Tử Huyên đưa mắt nhìn nhau, đồng thời từ con ngươi trong trẻo nhìn thấy một chút ghen tuông, lúc này các cô hy vọng người phụ nữ trong lòng Trần Đức là mình.
“Khốn kiếp, tôi cũng chuẩn bị đánh bạc mạng để giúp anh báo thủ, hai người Dư Tư Vũ và Lâm Tử Huyên còn chưa đủ, giờ lại tới một Cơ Tuyết”.
Trong đám người, Tô Y Y tay nắm thành quyền, tự lấm bẩm: “Đại sắc ma”.
Chỉ có điều, dù là ai cũng có thể nghe ra không phải cô ta thật sự nổi giận, mà lòng tràn đầy vui sướng.
Suy cho cùng,
Cô ta rất rõ một đạo lý.
Trong thế giới của võ giả, một cường giả chân
chính không thể nào chỉ có một người phụ nữ.