Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức chăm chú nhìn vực sâu dưới chân mình, cảm nhận dao động thần hồn đến từ đó thì chợt kinh ngạc: “Đúng thật, đây là một địa điểm rất tốt để tỏi luyện thần thức”.

Đến lúc này anh mới hiểu được tại sao cả đại điện trống trải lại có động tĩnh như tiếng chuông lớn gõ vang như thế.

Đó không phải là âm thanh, mà rung động đến từ sâu trong linh hồn.

“Vực sâu đó giam giữ em trai lão tổ, ỏng ta cũng là một võ giả tu hồn, sau khi tẩu hỏa nhập ma thì thần hồn ảnh hường đến toàn bộ núi Vạn Long, nếu bây giờ con tỏi luyện thần hồn thì châc chắn sẽ làm một được mười!”

Cổ Lục Đạo dừng lại một chút, bổ sung thêm:

“Tất nhiên, bên trong còn giam giữ một linh thú Thần Tôn đỉnh phong, không có việc gì thì con cũng có thể khiêu chiến”.

“Cảm ơn sư tôn!”, Trần Đức hơi kích động, theo lời Cổ Lục Đạo nói thì góc núi Vạn Long này thật sự rất thích hợp với võ tu song tu như anh.

Dù là thần hồn, hay tu võ, đều có thể thực hiện được!

“Bát Hoang, sau khi xuống đó con nhất định phải nhớ kỹ hai điều. Thứ nhất, nhớ kỹ không được vượt qua kết giới mà sư tôn và năm vị viện trưởng đã giăng. Thứ hai, con chỉ có nhiều nhất là nửa năm, sau nửa năm thì Đại Thiên Bí Cảnh sẽ mở ra, khi đó con có thể thử vào xem có đột phá lên Thần Vương được không. Tuy khả năng thành công rất thấp, nhưng nhỡ như được thì sao?”

Thời gian nửa năm, từ Thần Tôn sáu mươi giai đạt tới Thần Tôn đỉnh phong, đột phá Thần Vương, gần như là điều không thể.

Nhưng…

CỔ Lục Đạo vẫn không muốn Trần Bát Hoang lỡ mất cơ hội đó, dù sao thì lớp trẻ ngày càng yêu nghiệt, có được thiên phú không gì sánh bang, liên tục tạo ra kỳ tích.

Nhỡ đâu, lại có kỳ tích xuất hiện thì sao?

“Dạ sư tôn, con đã nhớ rồi!”, Trần Đức cung kính trả lời.

“ừm, tuy con chỉ có nửa năm, SƯ tôn cũng không đề nghị con ở trong đó cả nửa năm, suy cho cùng thì tu võ cũng phải rèn luyện từ chiến đấu thì mới trưởng thành toàn diện được. Không có kinh nghiệm thực chiến, dù cảnh giới cao thì cũng có thể

bị võ giả cảnh giới thấp chém giết vượt cấp”, cổ Lục Đạo bùi ngùi nói.

“Dạ!”, Trần Đức gật đầu, cố Lục Đạo nói đúng, không trải qua thực chiến, tất cả cũng chỉ là lý thuyết suông.

Cũng như một vài người luyện võ thuật cổ truyền của Hoa Hạ, người học võ chỉ biết học những chiêu thức có sẵn, khi đánh thật thì sợ đến nỗi mắt cũng không dám mờ ra, thì làm sao mà đánh được nữa?

Thời gian nửa năm quá dài, anh đâu có nhất thiết phải tu cả nửa năm?

“Được, nếu đã biết rồi thì xuống đó đi”, cổ Lục Đạo khá hài lòng với đệ tử trước mẵt mình.

Có thể nói, Trần Bát Hoang là người thứ ba được ông ta tán thành sau Diêu Mộng Vũ và Bàn Khai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK