Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sai”, cậu Tùy mà không ra tay thì tôi cũng sẽ ỷ già giết nhỏ!” Lâm Hàn Quang cũng gật đầu.

Trong bàn đó, có rất nhiều người đồng ý với những gì họ nói, có kha khá người muốn giết Trần Bát Hoang cho thoải mái, một mặt là ngứa mât muốn dạy hắn một trận ra trò, mặt khác là muốn có được bảo bối. Hắn như một miếng thịt béo bỡ mà ai cũng muốn tới cắn vài ngụm.

“Ha ha, tôi nghi ngờ đầu thằng nhóc này bị cửa kẹp mất rồi, ông xem bây giờ cậu ta vẫn đứng đó không nhúc nhích kìa, châc là sợ choáng váng cả đầu rồi”, một ông lão cười ha hả nói.

Đúng vậy.

Cách đó không xa, Trần Đức vẵn không hề nhúc nhích.

Hắn không tiến vào Cực cảnh, cũng không dùng Tự Tại Thần Ma Công, vẳn giữ thái độ bình thường, bình tĩnh đến lạ lùng.

ở trạng thái này, hắn cũng không phải là đối thủ của Tùy Lập Hiên.

Nhưng.

Hắn không hề lo sợ.

Mặc cho một chưởng đó rơi xuống.

“Nhóc con, cậu biết tôi sẽ giúp cậu đúng không?”, ngay khoảnh khắc chí mành treo chuông hết sức nguy hiếm đó, trong đầu Trần Đức vang lên giọng nói của lão Yêu Hoàng.

Bỏng nhiên.

Một nguồn năng lượng khủng bố, vô biên như biến lớn ùa vào tứ chi bách hải và thần hồn của Trần Đức.

Cũng trong khoảnh khắc đó.

Trần Đức không chờ đến khi luồng sức mạnh đó ập đến toàn bộ, anh cử động.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Hắn đột nhiên giơ tay lên!

Chỉ một cái giơ tay hết sức nhẹ nhàng, không có dấu hiệu báo trước nào, bất ngờ giơ lên đế nắm lấy thứ gì đó.

Sau đó.

Cảnh tượng khủng bố đến mức không thế khủng bố hơn xuất hiện.

Cái tay trông có vẻ thoải mái, khiến con người ta chắng có gì đế nói đó lại bắt được cánh tay Tùy Lập Hiẻn.

Trong nháy mắt, xung quanh vang lên tiếng nố mạnh, đại đạo sáng ngời, dải ánh sáng bùng lên rồi biến mất, tay Trần Đức như cái khóa giữ chặt lấy tất cả sức mạnh, tất cả mọi thứ đều trờ về yên tĩnh trong nháy mắt.

“Anh mới nói cái gì cơ? Tôi nghe không rõ lắm”, Trần Đức thản nhiên mở miệng, sau đó xoay cố tay.

“Răng rắc!”

Một luồng nguyên khí như biến chảy vào cánh tay Tùy Lập Hiên, trong nháy mắt, cánh tay hẳn ta đã gãy, da thịt như cái bánh quai chèo bị vặn.

“A a a a!”

Cùng lúc đó.

Tùy Lập Hiên phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, mặt mũi dữ tợn nhăn nhúm lại một chổ.

Đau!

Đau thấu tâm can!

Không chỉ cánh tay, mà tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng cũng đau nhói lên, như đang bị con sâu căn từng miếng một, cảm giác đau đớn đó, dù là cao thủ Đăng Thiên như hắn ta cũng không thể nào chịu nối.

“Bộp!”

Cùng với cái vặn tay của Trần Đức, cơ thế đang đứng thẳng của hắn ta cũng dần khuỵu xuống, quỳ nửa người xuống đất, trán và mặt đều vã hết cả mồ hôi lạnh.

Ánh mắt hắn ta.

Chỉ tồn hại sự hoảng hốt, sợ hãi cùng với khủng bố vô tận!

Không cần biết Tùy Lập Hiên đang có trạng thái thế nào, đúng lúc đó, Trần Đức cử động.

Bốp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK