Ánh mắt và vẻ mặt Vân Lâu từ khó chịu, tức giận đến kinh ngạc, bùng nổ, chợt hiếu rồi sợ hãi, kích động, cả quá trình chỉ mất chưa đến 1 phút!
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lại cảm thấy Trần Bát Hoang quen mắt!
Vì anh chính là người giết Tạ Phương Kiệt, dùng sức một người tiêu diệt nhà họ Tạ!
Chuyện này cũng chẳng đáng là gì với nhà họ Vân, nhưng cũng coi như là tát cho nhà họ mấy cái. Nhà họ Vân đã hết sức tức giận trước cái chết của Tạ Phương Kiệt.
Hầu như cả gia tộc đều biết chuyện
này.
Có điều, gần đây nhà họ Vân khá bận nên không có tìm Trần Bát Hoang tính sổ.
Ai ngờ, anh lại đến Ninh An!
Vốn, Vân Lâu rất là kiêu ngạo và hết sức tự tin, khi Trần Bát Hoang nói ra lý do thứ nhất và thứ hai thì hẳn đã tức đến điên người, suýt nữa thì ra tay.
Thế nhưng, cái lý do thứ ba vừa được anh nói ra, hắn lập tức sợ hãi!
Cơn giận, sự kiêu ngạo cùng lòng tự tin của hắn như một quả bóng xì hơi, lập tức biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là kinh ngạc và sợ hãi!
Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Đức!
Thấy Vân Lâu không nói tiếng nào, còn lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, Trần Đức cười hỏi: “Sao? Cậu Vân, Trần Bát Hoang tôi muốn nể mặt cậu, nhưng cậu dám nhận không?”
im lặng, im lặng như chết. Vân Lâu không biết nên trả lời thế nào.
Hắn đúng là không dám nhận sự nể mặt của Trần Bát Hoang.
Không nói khoác chứ, thực lực của anh có thể một tát đập chết hắn!
Thế nên, sao hắn dám nhận cái sự nể mặt ấy chứ!
“Anh Vân…”, Tô An Khê thấy Vân Lâu ngây người, nhắc nhở: “Đây chính là cơ hội tốt để làm quen với Kỳ Hồng đó”.
Khóe miệng Vân Lâu giật giật.
Cơ hội tốt?
Bà mẹ cô chứ tốt chỗ nào?
Phụ nữ quan trọng hay mạng sống quan trọng?
Hắn đã coi video Tạ Phương kiệt chết, Trần Bát Hoang kia hoàn toàn là một tên điên không sợ trời không sợ đất! Trong tình huống một thân một mình như này, hắn thật sự không dám chọc Trần Đức!
“A… ha ha…”, Vân Lâu gượng cười: “Trần Bát Hoang, anh đã là khách quý của Kỳ Hồng thì nên ngồi cùng cô ấy mới đúng. Cái nể mặt ấy, tôi để dành cho lần sau vậy”.
“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, hai người chơi đi, tôi và An Khê đi trước đay”.
Vân Lâu cẩn thận, xấu hổ rụt tay về, nói một tiếng rồi ủ rũ dẫn Tô An Khê rời đi.
“Anh Vân, sao lại thế? Chẳng phải là anh thích Kỳ Hồng ư? Sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Tên Trần Bát Hoang có gì đáng sợ chứ?”, Tô An Khê khó hiếu, tò mò hỏi, trong lòng lại hết sức khinh bỉ Vân Lâu.
Cô ta có thể nhận ra Vân Lâu đang sợ!
Chắc chắn là sợ!
Không thì với tính cách của hắn, sẽ chẳng rời đi như vậy.
“Cô thì biết cái gì!”, tâm trạng Vân Lâu đang rất khó chịu, nên sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao. Tô An Khê vừa hỏi, như giẫm phải bom, lâp tức nổ: “Gì mà đáng sợ? Tôi đây chỉ là không chấp
anh ta mà thôi!