Kiếm trong tay Diệp Ca đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt, linh lực nồng đậm trực tiếp quấn lấy toàn thân kiếm, chém thẳng vào Kỳ Hàn khiến nội tâm hắn chấn động, dù cho hắn sớm đã có chuẩn bị nâng cao 1000% tinh thần nghênh đón một kiếm này nhưng vẫn bị khí thế của nó làm khiếp sợ, chỉ riêng sự dao động linh lực dập dờn kia đã thổi làn da của hắn thành từng lớp gợn sóng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tách rời khỏi xác thịt.
“Keng!”
Kỳ Hàn nâng lên trọng kiếm, hắn không có cách nào công kích, chỉ đành phòng thủ, quét ngang một kiếm ra trước người.
Gần như cùng lúc đó, một chiêu kiếm kia của Diệp Ca cũng rơi xuống, chỉ thấy một tia hoa lửa rực rỡ chói mắt bắn tung tóe.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt!”
Hai chân của Kỳ Hàn từ phần đều gối trở xuống giống như đinh sắt đóng xuống mặt đất mà lún xuống, đất dính phía dưới không ngừng cuộn lên, ép ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai cánh tay của Kỳ Hàn xoắn lại như bánh quai chèo, ống tay áo cũng rách vụn từng mảnh, da thịt tan nát, đỏ rực một mảnh, hiện trường đẫm máu!
Hai tay hắn như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, đau đến mức Kỳ Hàn trợn tròn hai mắt, nổi đầy gân xanh, tròng trắng cũng biến thành đỏ lựng.
“Ầm!”
Dư chấn mênh mang khiến Kỳ Hàn tại chỗ phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng.
Chấn động!
Mọi người xung quanh lại một lần nữa bị Diệp Ca làm rung động, hắn, quá mạnh, quá bá đạo!
Thực lực như vậy tuyệt đối tuyệt đối có thể trực tiếp gia nhập nội viện!
“Kỳ Hàn!”
“Kỳ Hàn!”
Bốn người Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Hà Đồn, Đàm Thu đều chấn kinh, họ siết chặt tay thành quyền, hốc mắt đỏ hoe, phẫn nộ cùng cực!
Nhưng bọn họ không có cách, không có bất kỳ biện pháp nào!
Căn bản không giúp đỡ được gì!
“Kiến cỏ”.
Diệp Ca từ trên cao nhìn xuống với khí thế áp đảo, trong đôi mắt hắn lúc này lập lòe tia sáng tham lam: “Kiếm của mày không tồi, tao muốn chắc rồi, để nó xuống”.
Năng lực phân biệt của Diệp Ca thực sự không tồi, chỉ với một cái liếc mắt hắn đã nhìn ra kiếm trong tay Kỳ Hàn là một thành kiếm tốt.
Nếu không cũng không thể chống đỡ được một chiêu vừa rồi của hắn ta mà không sứt mẻ gì
“Nằm mơ”, khóe miệng Kỳ Hàn vương tia máu, bắn ra tia nhìn sắc bén.
Hắn sẽ không buông xuống kiếm trong tay, đối với hắn, kiếm là sinh mệnh, sinh mệnh là kiếm.
Mất kiếm chính là mất mạng!
“Không bỏ?”, miệng Diệp Ca nhếch lên một tia chế nhạo: “Vậy liền hành hạ đến khi nào mày bỏ xuống!”
Kiếm quang lại lóe lên, kiếm trong tay Diệp Ca đã nhanh như chớp đâm về phía cánh tay của Kỳ Hàn.
“Phập!
;;
Thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, Kỳ Hàn có thể tiếp lấy một kiếm trước đóc của Diệp Ca đã là cực hạn, lúc này thanh kiếm không chút ngăn trở đâm vào tay trái của Kỳ Hàn, máu thịt phun trào, trực tiếp đâm xuyên qua, lại nhanh chóng rút ra!
“Buông tay”, Diệp Ca lại một lần nữa thờ ơ nói.
Kỳ Hàn vẫn nắm chặt kiếm, một tay cầm không chắc liền dùng cả hai tay: “Không”.
“Phập!