“Ông nói ai chưa thấy qua việc đời? Tôi không tin, lại!”, Trần Đức hừ lạnh, gọi Vạn cửu Khung.
Khóe miệng Vạn cửu Khung nhếch lên một tia cười lạnh khỏ nhận ra.
Người trẻ tuổi quả nhiên không chịu nối kích thích.
Rồi sau đó, ông ta xoay người, lại biến thành dáng vẻ kiêu ngạo: “Thằng nhãị, đánh cược một trăm ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm là tôi đã nể mặt cậu lắm rồi, đánh cược nhỏ này vẫn không cần gọi tôi”.
“Không, lần này không đánh CƯỢC một trăm ngàn cân nữa, đánh cược hai trăm ngàn!”, Trần Đức nói.
“Hai trăm ngàn? Ha ha, thôi, cậu về nhà bú ti mẹ đi…”, Vạn cửu Khung cười lạnh: “Tôi ấy à, muốn đánh cược thì cược một triệu cân nguyên thạch thượng phẩm, hoặc là thôi. Cậu
cứ cân nhắc thật kỹ…’
“Được, tôi và ông cược!”
Một lần nữa, trận đánh cược của hai người bắt đầu.
Lần này,
Vạn Cửu Khung không lấy ra đá lúc đầu của mình nữa, mà chọn một cố Nguyên khác trước, giống như đang kích thích Trần Đức, cố Nguyên đó vừa vặn trị giá một trăm ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm.
“Hừ…”
Trần Đức hừ lạnh, lạỉ chọn một viên đá.
Trận thứ hai bắt đầu.
Kết quả,
Trản thứ hai Trần Đức lai thua!
Anh dùng viên đá mua mất một trăm năm mươi ngàn nguyên thạch thượng phẩm, còn thảm hơn so với Tân trước, không thể mở ra cái gì.
Cuối cùng một mặt đá rơi xuống, mọi người cười rộ.
“Một trăm năm mươi ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm mà không mở ra cái gì, hiếm thấy, wow!”
“Đúng vậy, trong Thiên Tự Các tùy tiện nhặt một viên đá cũng không thế không cỏ gì cả, nhưng hắn lạí dính phải”.
“Mở ra quả Huyết Ngọc Tử Hải e là đã dùng may mắn mười kiếp của hắn rồi”.
“Mọi người đừng cười, vị này chính là người cầm được thẻ chứng nhận chí tôn của Hương Mãn Viên, các người cười hắn vậy, mặt hắn đế vào đâu đây? Ha ha!”, Quách Khai trực tiếp vạch trần thân phận của Trần Đức: “Trước
kia ngạo mạn lắm mà!‘
“Xì, loại người như vậy kém xa anh Quách”, Sờ Kiều trầm giọng nói: “Thật sự không biết có điếm nào đế so với anh”.
“Hắn chính là Trần Bát Hoang đó?”
“Hóa ra là hắn, tôi còn tường có thêm một kẻ lợi hại chứ, không ngờ lại rác rười như vậy!”
Cười nhạo Trần Đức, nhưng mọi người lại càng thêm bội phục nguyên thuật của Vạn Cửu Khung, từ trong cố Nguyên, ông ta lại cắt ra hai trăm ngàn cân nguyên thạch, ước chừng kiếm được mười ngàn!
Hơn nữa,
Lại một lần thắng trận đánh cược!
Điều quan trọng nhất chính là từ đầu đến cuối ông ta không lấy ra viên đá sơ sinh kia, mọi người càng tò mò rốt cuộc là bảo vật cấp
bậc gì.
“Ha ha, thằng nhãi, đa tạ nhé”, thu hồi một triệu cân nguyên thạch, Vạn cửu Khung viết hai chữ đắc ý trên mặt, khiêu khích nói: “Còn dám tới không? Nếu dám tới, lão phu tiếp đến cùng, nếu kinh sợ thì cũng cứ như lời người anh em Quách Khai nói, cút về Hương Mãn Viên ở đi, cố gắng bảo vệ Hương Mãn Viên đi, đừng đi ra”.
“Thằng nhãi Trần, chúng ta đi thôi, đừng chơi nữa, nguyên thạch thua lỗ lão phu bù cho cậu”, Hồn Châu hạ thấp giọng khuyên nhủ: “Coi như chưa từng đến đây”.
Trần Đức im lặng.
Không nói gì,
Dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
ước chừng khoảng mười mấy cái hít thở, anh giống như đã hạ quyết tâm, trong chốc lát, mắt cũng đã đỏ lên: “Nhưng một câu một triệu cân nguyên thạch, chả có gì thú vị, muốn
đánh cược lớn một chút, Vạn cửu Khung, ông dám không?!”
Trần Đức lúc này cực kỳ giống tay cờ bạc thua đến đỏ mát, chó cờ bạc mắt đỏ, giọng điệu hung hãn, trạng thái điên dại.
Thấy dáng vẻ anh như vậy, Hồn Châu liên tục than thở.
Muốn khuyên,