Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài hai chuyện này, còn có một chuyện nữa cũng là quả bom hạng nặng, gây ra náo động ồn ào.

Hôm trước, Lăng Không đột phá tôn giả tứ trọng, thực lực tiến thêm một bậc lần nữa, sáng sớm hôm qua, hắn đã đến cửa khách sạn Thông Thiên, chặn ờ cửa khiêu chiến với Trần Bát Hoang!

Hắn vốn đứng vị trí thứ mười, bây giờ lại bị một tên trái đất đè lên đầu, đương nhiên Lăng Không không vui, hắn đã đứng ở cửa một ngày một đêm, nhưng đáng tiếc, Trần Đức vần không trả lời hắn, thậm chí rất nhiều người nghĩ liệu có phải Trần Đức nhát gan không, dù sao, anh thực sự có thế không phải là đối thủ của Lăng Không, Lăng Không

không mang theo binh khí, khoanh hai tay, mái tóc dài thả xuống vai, một mắt, mũi như đầu tỏi, không được điển trai, khá bình thường.

Nhưng hăn đứng ở đó, thời gian dường như ngừng trôi, không khí quanh người nặng nề, hào hùng.

Trước cửa khách sạn Thông Thiên có rất nhiều người tập trung, họ đều đang mong đợi, đợi Trần Bát Hoang ra ứng chiến, một số người chưa từng gặp Trần Bát Hoang, có thế xem rốt cuộc anh mạnh thế nào.

Nhưng từ đầu đến cuối Trần Đức cũng không xuất hiện.

Anh không xuất hiện, Lăng Không cũng không dám xông vào, phía sau khách sạn Thông Thiên là mấy vị lãnh đạo nòng cốt của thành Thông Thiên!

Nhân vật như vậy, Lăng Không không chọc vào được.

Nhưng cũng vào ngày này, bên ngoài đám đông đột nhiên truyền đến một tiếng quát: ‘Tránh ra hết cho tôi!”

Cùng với tiếng quát lớn, một người đàn ông trung niên đẩy đám đông ra, tạo ra một lối đi, đến thẳng trước cửa của khách sạn Thông Thiên, lướt nhìn Lăng Không, khinh thường nói: “Phế vật đúng là phế vật, chỉ dám đứng ớ cửa kêu gào, ha ha!”

Lăng Không đang định phản bác vài câu, lại bỗng nhìn thấy trên ống tay áo bên phải của người đàn ông trung niên thêu một biếu tượng mặt trời màu đỏ, chính biếu tượng đó khiến hắn muốn mắng chửi mà phải im bặt!

“Thái Dương Cung!”

Thế lực thập tam lưu tam phấm Vân Tiêu Giới!

Mặc dù là thập tam lưu, Lăng Không cũng không dám chọc vào!

Có lẽ người đàn ông trung niên này hẳn là một trong số người đến tuyển chọn Tân này?

Người đàn ông trung niên không thèm nhìn Lăng Không, hét to vào trong khách sạn Thông Thiên:

“Trần Bát Hoang, tôi là Cát Huyền Thông, nô bộc của Thạch công tử Thạch Thiên của Thái Dương Cung, công tử nhà tôi nghe nói cậu ở đây, lệnh cho tôi đi gặp cậu!”

‘Lập tức ra đây đi theo tôi!’

Người đàn ông trung niên hét rất to, mang theo linh khí, bá đạo lan rộng kéo dài bốn phương tám hướng,

Lập tức, rất nhiều người trong khách sạn Thông Thiên đều bị sợ giật mình, kế cả Trần Đức đang luyện hóa tinh huyết cũng cau mày.

Thạch Thiên của Thái Dương Cung?

Chính là người trước đây muốn lấy Đạm Đài Nguyệt làm vợ lẽ?

Anh nhớ lại, liền nghĩ ra… người đó… thực sự tên là Thạch Thiên!

Trần Đức cũng muốn gặp Thạch Thiên,

Chỉ có điều,

Không phải bây giờ!

Thứ nhất anh tới đây là đế tham gia sát hạch.

Thứ hai, lời của Cát Huyền Thông khiến anh vô cùng khó chịu.

“Mạng người”, “Ngay lập tức”, “Mau lên”, “Ông đây”, những từ ngữ này thật khiến người ta chán ghét, gọi anh giống như nô bộc người làm vậy!

“Xem ra người của Thái Dương Cung vân có ý ác với mình, hahaha…”, Trần Đức cười nhạt,

Tinh huyết vẫn còn chưa luyện hóa, anh cũng không gấp gáp ra ngoài.

Bên ngoài khách sạn Thông Thiên, lúc này xuất hiện một người nhìn khoảng tám mươi chín mươi tuổi, thật ra đã hai ba trăm tuổi, mặc dù tuổi cao nhưng tinh thần vô cùng tỉnh táo,

Ông ta là quản lý của khách sạn Thông Thiên, lão Vương – Vương Hoan!

“Anh bạn à, nơi này là khách sạn của Thông Thiên các, không cho phép lớn tiếng ồn ào náo động, nếu như muốn tìm người, xin hãy đợi ở đây, hoặc là dùng cách thức liên lạc khác”, lão Vương trầm giọng nói.

“Lão già kia, Thái Dương Cung tôi làm việc cần ông dạy à?”, Cát Huyền Thông lạnh như băng nhìn lão Vương, không hề có chút kiêng kỵ kính sợ nào:

“Không muốn chết thì cút sang một bên, bớt xen vào chuyện người khác, thứ rác rưởi này, một cái tát của ông đây cũng có thể đập chết được ông đây”.

“Bảo vệ khách sạn Thông Thiên là chức trách của tôi, dù anh có một phát đập chết tôi, tôi cũng không cho phép có người làm càn, huống hồ thành Thông Thiên có quy tắc của thành Thông Thiên, tôn thượng mặc dù đến từ Vân Tiêu Giới, nếu làm xằng làm bậy thì cũng không có kết quả tốt đâu”.

Vương Hoan không lùi nửa bước, mặc dù đã già, nhưng ông ta vần vô cùng có khí phách.

“Vậy sao? Nếu như tôi nói tôi giết chết ông, đám già ở thành Thông Thiên kia sẽ không dám hé răng, ông dám cán tôi, tôi còn dám đánh trả?”, Cát Huyền Thông cười ha ha.

Dù thực lực hắn ta không mạnh, thậm chí kém hơn Lăng Không, nhưng hắn ta đến từ Thái Dương Cung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK