Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không cho phép loại như Tiền Bình sỉ nhục anh!
“Lâm Dao, cậu tránh ra đi, đây không phải việc của cậu. Tôi chỉ đang hảo tâm giúp cậu dọn dẹp một đứa vô lại muốn dính vào hai cậu thôi mà”, thấy Lâm Dao, Tiền Bình lại mỉm cười nịnh nọt.
“Cút!”
Lâm Dao lạnh lùng nói: “Chúng tôi không cần loại như cậu”.
“Lâm Dao, cậu muốn bảo vệ cái thằng vô dụng này à?”, Tiền Bình ghen tuông, nói lớn: “Cái loại nhà quê khố rách áo ôm này xứng đáng để cậu bảo vệ ở điểm nào chứ?”
“Cậu…”
Lâm Dao đang định nói thì Trần Đức đã đột nhiên từ sau lưng cô bước ra: “Người đẹp, đừng chấp cái loại này, tức giận với cậu ta là tự làm hại bản thân đó”.
“Chúng ta đi thôi”.
Trần Đức lại muốn rời đi nữa, vì không muốn nói nhiều với bọn trẻ trâu. Anh còn đang vội đi tìm rượu đây.
“Đi?”
Tiền Bình vốn muốn sỉ nhục Trần Đức một phen là xong, ai mà ngờ Lâm Dao lại bước ra khiến cậu ta hoàn toàn giận dữ.
Cứ thế bỏ qua cho Trần Đức sao.
Không thể được?!
Cậu ta tiếp tục chặn lại Trần Đức: “Bố mày chưa cho phép mà loại vô dụng nhà mày đã dám đi rồi à?”
“Tôi khuyên cậu nên cút xa một chút”, Trần Đức nói.
“Cút? Haha, mày có tư cách bảo tao cút sao? Rác rưởi!”, Tiền Bình kiêu ngạo nói: “Còn bảo tao cút, mày nghĩ mày có thực lực đủ để bảo tao như thế à?”
Trần Đức có chút tức giận, nhìn chằm chằm Tiền Bình.
Bọn trẻ ranh gây sự thì anh cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu cứ dây dưa mãi thì anh cũng không ngại dọn dẹp một lần.
“Ái chà, ánh mắt đáng sợ quá cơ!”, Tiền Bình ôm ngực: “Mày làm tao sợ vãi tè rồi đấy, ánh mắt sợ thế nhờ, làm sao, muốn đánh tao à?”
“Đây đánh đi, chỗ này nhiều máu này!”
Cậu ta chìa mặt ra, nhẹ nhàng vỗ vào má rồi đưa đến trước mặt Trần Đức.
“Không dám à, thế đổi chỗ khác nhé, nào, đánh vào đây”, cậu ta xoay người, vểnh mông lên: “Để xem cái loại nhà mày đánh tao đau được đến cỡ nào”.
Tiền Bình đắc ý vô cùng, kiêu ngạo hét lên, biểu lộ ra dáng vẻ bản thân cực kỳ đáng gờm cho người vây quanh xem, rồi cười phá lên.
Một khắc sau.
Trần Đức ra tay.
Không một dấu hiệu, không chút báo trước, một đạp đánh ra.
Chỉ một cước đơn giản bình thường, đạp vào mông Tiền Bình. Tiền Bình muốn trốn, nhưng tốc độ của Trần Đức quá nhanh, cậu ta trốn không kịp.
“Rầm!”
Một tiếng rầm vang lên.
Tiền Bình quỳ dưới mặt đất ở ba mét phía xa, tay ôm mông, sắc mặt trợn trừng, hằn lên cả tia máu. Ở bên mông bị đạp kia, cả đùi cậu ta run rẩy không thôi.
Đau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK