Sắc mặt của Lâu Thiên Khung thay đổi rõ rệt, một tia sợ hãi đột nhiên dâng lên trong lòng ông ta, nhưng ở phía đối diện Trần Đức vẵn cầm kiếm lao đến, tay phải cầm kiếm, tay trái đang vẽ một ấn quyết kỳ lạ.
Khi ấn quyết đó chuyển động, sấm sét trên trời càng dữ dội hơn, giữa những đám mây đen, vô số tia chớp lập lòe!
Vậy mà lại có thể gây nên sấm sét!
Lảu Thiên Khung cảm thấy không ổn, sau đó không chút do dự, lập tức thi triển võ kỹ của mình: “Hàn Băng chưởng!”
“Vù vù!’
Một chưởng của ông ta giáng về phía trước, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, lúc này cây cỏ cùng vụn đá xung quanh ngưng tụ thành từng tảng băng, nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống hàng trăm độ!
Nhất thời, khu vực Trần Đức đang đứng lạnh lẽo đến cùng cực!
Mặc dù động tác của anh cực kỳ nhanh, nhưng sau khi tiến vào khu vực đó, thân thế cũng cúng đờ, chậm lại rất nhiều!
‘Trần Bát Hoang, mày chỉ có vậy mà thôi”, Lâu Thiên Khung thấy thế, nhếch mép cười dữ tợn, trực tiếp xem Trần Đức như một cái thớt mà chặt chém. Với cánh giới này, động tác của anh thực sự là quá chậm, chậm đến mức Lảu Thiên Khung có thế nhẹ nhàng hóa giải, phá hủy, thậm chí là phản kích!
“Tao đã từng nói, phái khiến mày sống không bằng chết, bước đầu tiên chính là muốn phá hủy kim đan!”
Lâu Thiên Khung đến gần Trần Đức, nâng lòng bàn tay lên, từ từ giáng xuống đan điền cúa Trần Đức, nơi đó có chứa kim đan!
Một khi kim đan bị phá hủy, tương đương với việc tu vi bị phế bỏ!
Đến lúc đó, Trần Đức thật sự trd thành một người bình thường, muốn giày vò thế nào thì giày
vò!
Đợi ông ta chơi chán rồi, giày vò đủ rồi thì sẽ giết chết!
Băng Hàn chưởng càng lúc càng gần, đúng lúc này Lâu Thiên Khung đột nhiên nhận thấy khóe miệng của Trần Bát Hoang đang nở một nụ cười, nụ cười đó giống như thực hiện một âm mưu thành công, sau đó ông ta nhìn thấy một ngọn lửa, đúng vậy.
Da thịt của Trần Đức, không biết từ lúc nào, đã bị ngọn lửa quấn lấy, linh lực hóa thành hỏa diễm!
Thuộc tính lứa!
Trần Bát Hoang…căn bản không hề bị khống
chế!
Đột nhiên, Lâu Thiên Khung hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng đáng tiếc, đã quá muộn!
Thanh kiếm trẽn tay phải của Trần Đức đã chém xuống cổ ông ta, trong lúc vội vàng, Hàn Băng chưởng của Lâu Thiên Khung bỗng giáng vào Long Ngâm: “Răng rác răng rác!”
Có thể thấy rõ một tầng băng dày lập tức ngưng tụ trên kiếm Long Ngâm, lưỡi kiếm sắc bén cứ như vậy mà bị hóa giái: “Kiếm này của mày quá yếu!”
“Vậy sao, vậy thì thử cái này xem?”, nụ cười trên miệng Trần Đức vần không thay đổi.
Đột nhiên, trong lòng bàn tay anh, sấm sét mãnh liệt đan xen cùng tia điện, giống như trong tay đang cầm quả lựu đạn khổng lồ, toát ra khí tức khiến người ta rùng minh khiếp sợ: “Đùng đoàng!”
“Ầm ầm!”
Lòng bàn tay của Trần Đức nâng lên cao, trên bầu trời, một tiếng sấm dữ dội vang lên, vô số tỉa chớp lóe xuống, chiếu sáng mọi hướng.
Đồng thời, nó chiếu sáng khuôn mặt sợ hãi của Lâu Thiên Khung!
Ông ta sợ rồi!
Vào lúc này, dưới sức mạnh gấp năm mươi lần của Trần Đức cùng với võ kỹ của anh, cho dù anh chỉ mới bước nửa chân vào cánh giới Địa Tiên, nhưng cảm giác tuyệt vọng vẫn bao trùm trong lòng Lâu Thiên Khung!
‘Đùng đoàng đùng đoàng!’
Trần Bát Hoang vung lòng bàn tay, điều khiến sấm sét, kim quang lóe lên khắp người, giống như chiến thần giáng thế, từ trên trời giáng xuống, nhám thắng Lâu Thiên Khung!
“Bố ơi, cứu con!”
Lâu Thiên Khung vừa kinh hãi vừa hoảng loạn. Sau khỉ thi triển Hàn Băng chướng, ông ta không thế chống lại chiêu thức này trong một khoảng thời gian ngắn!
Nếu như chống lại, châc chăn sẽ chết!
“Haiz…”