Cùng lúc đó, anh nhìn xa xa hết tầm mắt, nhìn thấy được tình hình trong núi Linh Thú, trong rừng cây khổng lồ, có ít nhất hàng chục ngàn dã thú cùng linh thú.
Nơi đó, giống như là chỗ vui chơi của bọn chúng, từng con dã thú linh thú hạ mình sống ở đó, một số dã thú đang xảy ra trận chiến tranh giành bởi vì một chút thức ăn, dược liệu, giao tranh vô cùng ác liệt.
Trần Đức lặng lẽ quan sát tất cá, tìm kiếm mục tiêu mà anh muốn thuần phục lần này.
Phía dưới, năm ngàn đệ tử và bốn trưởng lão ở Trường Luyện Võ, xa xa nhìn dáng vẻ cao lớn của Trần Đức, cười chế nhạo: “Hắn đây là đang làm cái gì, giá thần giả quỷ sao?”
“Đúng là tên ngu ngốc, tổng cộng chỉ cỏ năm phút đồng hồ, còn đứng ở trên không trung làm ra vẻ?”
“Lần này anh ta thua chắc rồi”.
Bất kể là đệ tử trung tâm hay đệ tử ngoại vi, ai cũng đều xôn xao bàn tán, cho rằng Trần Bát Hoang quá làm ra vẻ, chờ xem trò cười.
Mặc dù đệ tử thân truyền, các trưởng lão không nói gì, nhưng cũng có cùng ý kiến.
‘Trần Bát Hoang, anh còn ba phút nữa”, Tiêu Chính Thái nhìn thấy Trần Đức đứng bất động trên không trung, nhắc nhở: “Còn không tiến vào núi Linh Thú, anh đứng ở đó, lẽ nào là muốn đợi linh thú tự đi ra sao?”
‘Đúng vậy, tôi đúng là muốn đợi nó tự đi ra”.
Trần Đức vẫn luôn mang theo ý cười tự tin như gió xuân, nhìn về phía núi Linh Thú ở đằng xa, sau đó, quát lớn về phía núi Lỉnh Thú: “Hỏa diệm phi long, còn không mau ra chào hỏi chủ nhân của mày?!”
Tiếng quát này giống như sấm sét giữa trời quang, hàng ngàn đệ tử trong Trường Luyện Võ run lẽn, bị tiếng quát này làm cho kinh hãi, trong khoảnh khắc này, thần hồn của bọn họ cũng theo đó mà…run rẩy?
Cực kỳ khủng khiếp!
“Gừ!
ií
Cùng lúc đó, trong núi Linh Thú vốn đang yên tĩnh không hề báo trước bòng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú điên cuồng!
Giống như đáp lại Trần Bát Hoang, sau đó, sâu trong núi, một thân ảnh khống lồ bay thẳng lên trời!
Nó giống như khủng long, nhưng nó có đôi cánh dài, đôi cánh dang rộng ra, dài tới hai ba mươi mét, đồng thời, trẽn người nó có ngọn lửa dày đặc, bất cứ nơi nào nó bay qua, không gian đều trở nên nóng rực!
Chưa đầy một phần mười hơi thở, nó đã đến
trước mặt Trần Đức cách đó vài trăm mét, không ngừng bay lượn xung quanh vung vẳy đôi cánh.
Trần Đức bước một bước, bước lên phía trên lưng nó, khoảnh khắc bàn chân đáp xuống, ngọn lửa nơi anh đáp xuống đó cũng bị dập tắt, tiêu tan, nhường chỗ cho anh.
Sau đó, một người một rồng, bay lượn trẽn không trung, xuyên qua tầng mây!
Hỏa diệm phi long mang Trân Đức lượn vòng trên mảy, không hề có một chút kháng cự hay vùng vẫy, giống như nó đã là thú cưỡi đi theo Trân Bát Hoang nhiều năm, vô cùng hợp nhau!
Phía dưới, Trình Lâm Phong, bốn trưởng lão, bốn đệ tử thân truyền, tám trăm đệ tử trung tảm…hơn nảm ngàn người ngấng đầu ngây người nhìn cảnh tượng đó, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, kinh hãi, trợn tròn mắt, há hốc mồm, không thế tưởng tượng nổi cùng không dám tin!
Cả Trường Luyện Võ bởi vì cảnh tượng này mà hoàn toàn chìm vào ỉm lặng, đặc biệt là Diệp Vô Song, nhìn bóng dáng bay lượn trẽn cao, trong nháy mắt lại cảm thấy có chút…đẹp trai?
Những người như Lưu Tuấn Hiền, Tiêu Chính Thái ngày thường là những đệ tử hàng đầu trong Lưỡng Nghi Tông, thực lực siêu mạnh, người nào
người nấy đều bị đả kích!
Hỏa diệm phi long, đó là hỏa diêm phi long đó!
Là linh thú có tốc độ nhanh nhất trong núi Linh Thú của Lưỡng Nghi Tông!
Nó, nó thực sự bị thu phục rồi!
Bị một võ giả Địa Tôn ngũ trọng hoàn toàn chinh phục trong vòng chưa đầy ba phút?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chứ?!
“Tốt, tốt, tốt!!!”
Mặt Trình Lâm Phong đỏ bừng, liên tục nói ba chữ “tốt”, Trần Bát Hoang thực sự quá nghịch thiên!
Sau khi lên tới đỉnh Tháp Linh Thú, lại một lần nữa khiến ông ấy kinh ngạc vui mừng!
Sự phục hưng của Lưỡng Nghi Tông có hy vọng rồi!
Mong muốn lớn nhất của Trình Lâm Phong đời này, kiếp này, chính là được nhìn thấy Lưỡng Nghi Tông khôi phục lại ánh hào quang của vạn năm trước.