Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha!”

3 giây sau, ưng Thanh Khoa bống bật cười, cười rất lớn tiếng và vô cùng kiêu ngạo, giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất trên đời, ôm bụng cười to!

Cà đạl điện đều quanh quẩn tiếng cười của hân

ta:

“ưng lão, bà… ha ha… bà nghe thấy không? Ha ha… bà có nghe thấy ban nãy thắng nhóc kia nói gì không?”

“Đương nhiên nghe thấy!”

ưng Hoa Thúy khẽ gật đầu, trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn như cảm thấy hết sức buồn nôn, âm trầm cười cợt: “Cậu ta bảo trong 3 giây, cậu phải đưa ý chí cho mình, không thì sẽ chết”.

“Ha ha ha ha ha!”

“ưng lão, bà biết không, tôi lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên có người dám ăn nói kiêu ngạo như vậy trước mặt tôi đó!”

ưng Thanh Khoa vẫn cười, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ hài hước, bỡn cợt, còn có một sự… bất ngờ?

“Đúng vậy thưa cậu, đây đúng là người đầu tiên nói vậy với cậu”, ưng Hoa Thúy cười gằn, ráng không bật cười thật to.

“Được!”

Bồng dưng, ưng Thanh Khoa thôi không lớn tiếng cười nữa, nhìn chằm chằm vào Trần Đức nói:

“Nhóc con, được đấy, mày rất giỏi cũng thật ngông cuồng và kiêu ngạo!”

“Nhung mà!”

Hắn ta chợt thay đối giọng điệu, nghiền ngâm nói: “3 giây đã hết rồi nhỉ? Thế sao tao vẫn còn sống? Hơn nữa, còn sống được rất tốt?”

“Chẳng phải mày muốn giết tao sao? Nhào vô, đã đến lúc thể hiện sự giỏi giang, kiêu ngạo và ngông cuồng cúa mày rồi đó”.

Sâc mặt Trần Đức vẫn không chút thay đổi, dưới ánh nhìn của ưng Thanh Khoa, anh lùi lại phía sau.

“Lùi lại làm gì? Chắng phải muốn giết tao hả? Tao đang đứng trước mặt mày đó, mày trâu bò, giỏi giang thế thì ra tay coi nào, ngông cuồng tiếp coi, sao? Sợ? Lẽ nào mày là một tên ăn hại, nhát cáy dám nói mà không dám làm?”

“Không phải sợ, mà là lo máu của mày sẽ băn lên người tao”.

Trân Đức bỗng mở miệng nói chuyện.

Anh vừa nói rồi bất ngờ đấm ra một quyền về phía ưng Thanh Khoa!

Một quyền của Trần Đức cuốn theo 300 ngàn Long Tượng lực, nắm tay đột phá không gian, âm thanh, chí trong thời gian ngắn ngúi, hư không xung quanh đều mất tiếng, tản ra từng vòng sóng gợn.

Nắm tay anh vững vàng xuyên qua lớp phòng ngự của ưng Thanh Khoa rồi đấm thẳng lẻn mặt hân ta.

“Bốp!”

Một giây trước đó còn nhe răng cười, chế giễu người khác, giây tiếp theo, ưng Thanh Khoa đã giống như một cái cọc gỗ ngã thẳng xuống đất, sàn nhã được làm từ đá hoa cương cứng rân trong điện cũng không chịu nối sức mạnh ấy, nố tung, gạch đá bay tứ tung.

‘A, a, a, a, a!”

Trước đó, ưng Thanh Khoa cười lớn tiếng bao nhiêu thì lúc này lại hét thảm bấy nhiêu. Hắn ta ôm đầu, cuộn người giống như con tôm hét lẽn đau đớn.

Rõ ràng có thế thấy được, cả khuôn mặt hắn ta đã vặn vẹo, biến hình, nứt ra thành từng rãnh, một bên má chảy máu đầm đìa, lộ ra tận xương.

Một quyền, ưng Thanh Khoa đã bị thương nặng

gần chết!

Cả đại điện chỉ còn lại có tiếng kẽu thảm thiết của hân ta.

Giờ phút này, toàn bộ trưởng lão, chấp sự, đệ tử của Lưỡng Nghi Tông đều ngơ ngác, bị cảnh tưởng ấy làm cho hết sức chấn động.

Tông chủ của họ thế mà lại ra tay thật!

Kia chính là người nhà họ Ưng đó!

Cả đám đều nhìn chằm chằm Ưng Thanh Khoa đang hét lên thám thiết, không ngừng run rẩy kia như hóa đá, vẻ mặt cứng lại.

Y Thái Cực suýt nữa ngất xỉu!

Tiêu rồi, tiêu rồi!

Sao Trần Bát Hoang lại bốc đồng như vậy chứ? Làm việc không dùng đầu óc sao? Tuy anh mạnh thật, nhưng mạnh hơn nhà họ Ưng chắc?

Với thực lực của nhà họ Ưng, chỉ thổi một hơi thôi thì Lưỡng Nghi Tông họ cũng không chịu nổi rồi!

Có lẽ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK