Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâng thứ nhất cao chừng trên trăm mét, trên đỉnh trăm mét khám nạm từng viên ngọc minh châu, ánh sáng sáng ngời giống như khoác một chiếc áo ngoài nguy nga lộng lẫy cho tửu lâu, cực kỳ chói mắt,

Mà bên trong tửu lâu, người lui đến không một ai không phải tuấn nam mỹ nữ, ai nấy đều có thế so sánh với minh tinh tuyến một, cho dù là dung mạo, vóc dáng, châc chắn là hạng thượng thượng đẳng.

“Công tử, nơi này là chỗ ở của khách mời đặc biệt của đảo Định Thiên, mấy ngày nay không đối ngoại, nếu như anh muốn dừng chân dùng cơm thì có thế đổi chỗ khác”.

Trần Đức vừa đi vào thì có người phụ nữ tiến lên nghênh đón, dáng người phụ nữ thướt tha, đôi mắt hoa đào quét mắt nhìn Trần Đức từ trên xuống dưới.

Tuổi không quá ba mươi.

Cảnh giới, ừm… không nhìn ra, hoàn toàn không cảm nhận được khí tức.

Trước tiên, cô ta loại bỏ khả năng Trần Đức là khách hàng đặc biệt, nhưng vẫn xem như khá khách sáo, cô ta mang theo nụ cười dịu dàng, ba phần quyến rũ, ba phần lộng lẫy, đương nhiên cũng không thiếu được chút khinh thường lúc ẩn lúc hiện.

“Oa, vật nuôi này thật đáng yêu!1

Trần Đức đang muốn nói thì đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên truyền tới,

Rồi sau đó,

Một bóng người xinh đẹp đến trước người Trần Đức, cũng không cần anh đồng ý, càng không chào hỏi anh, giơ tay lên sờ Tiểu Y.

Tiểu Y nhanh tay lẹ mắt, linh động chợt lóe, từ đầu vai Trần Đức chạy vào trong ngực anh, thoát khỏi cái tay kia, nghiến răng nghiến lợi, không hề vui vẻ với chủ nhân của cái tay kia.

Người tới,

Là phụ nữ, mái tóc bù xù, ngược lại ngũ quan dưới mái tóc cũng xinh đẹp, tống thể mà nói trông không tệ, nhưng bắt mắt nhất vẫn là vóc dáng của cô ta.

Người phụ nữ ăn mặc rất táo bạo, đôi gò bồng đào nửa kín nửa hờ, khiến người ta lóa mắt, giống như quần áo có thể bị xé toạc bất cứ lúc nào, khe sâu chính giữa cất giấu dây chuyền hình tròn màu xanh lam.

Sau lưng cô ta.

Còn có một người đàn ông đi theo, bên hông đeo kiếm, kiếm dài va thước, rộng ba tấc, trang phục cực kỳ hào hoa, trẽn vỏ kiếm nạm mấy viên đá quý, quần áo trên người cũng tương đối hoa lệ, vừa nhìn cũng biết rất giàu có, hơn nữa thân phận không thấp.

Cô gái nhìn thấy Tiểu Y né tránh tay mình, cô ta không hề đế ý chút nào, theo bản năng lại muốn sờ,

Hoàn toàn không đế ý đến cảm nhận của Trần Đức và Tiểu Y.

Nhưng,

Lần này, Trần Đức lui về sau một bước, hơi cau mày, bình tĩnh nói: “Người đẹp, cảm phiền giữ tự trọng”.

Dường như lúc này người phụ nữ mới chú đến Trần Đức, đôi mắt trong trẻo quét mắt nhìn Trần Đức từ trên xuống dưới: “Hơn ba mươi tuổi?”

Giống như nhìn thấy thứ trân quý gì đó, người phụ nữ tỏ ra có chút ngạc nhiên.

Người hơn ba mươi tuổi,

Đặc biệt đặc biệt hiếm thấy ở Đại Thiên Thế Giới!

Ngoài trừ một vài người chuyến thế, người trùng sinh trong truyền thuyết, thanh niên trong vòng một trăm tuổi đều lớn lên ở gia tộc hoặc thế lực.

Chưa trưởng thành, rất ít người sẽ xuất hiện bẽn ngoài.

Huống chi nơi này còn là Hương Mãn Viên.

“Chào anh, tôi là sở Kiều, bán vật nuôi trong lòng anh cho tôi, tôi trả năm ngàn cân nguyên thạch thượng phấm”.

Sớ Kiều cười ha ha một tiếng, giống với người phụ nữ trước đó chào đón Trần Đức, giống như có vài phần khinh bỉ, nhưng cô ta ẩn giấu cũng rất tốt.

“Xin lỗi, nó không phải vật nuôi, là bạn tôi, không bán”.

Trần Đức lắc đầu, anh chưa từng coi Tiếu Y là vật nuôi, vẫn đối xử như bạn bè, càng chưa từng nghĩ muốn dùng nó để buôn bán.

“Mười ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm!”

Sờ Kiều mỉm cười, trực tiếp tăng giá, hơn nữa, tăng gấp đôi!

Cái gì mà bạn bè hay không.

Đại Thiên Thế Giới chỉ cần giá cả đủ, anh em bố con đều có thế bán, huống chi là bạn.

Đôi môi đỏ mọng của cô ta nhếch lên nụ cười, tràn đầy tự tin,

Bẽn cạnh hai người, người phụ nữ nghênh đón Trần Đức kinh ngạc không thôi.

Mười ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm đã là một con số tương đối lớn, nói thế nào nhỉ, đối với cô ta mà nói, là một nhân vật quản lý cấp cao của Hương Mãn Viên, thù lao một năm cũng chỉ khoảng một trăm năm mười ngàn cân nguyên thạch trung phẩm.

Đổi lại là nguyên thạch thượng phẩm, chắc khoảng một ngàn năm trăm cân.

Mười ngàn cân,

Cô ta phải kiếm mười năm!

“Xin lỗi, tôi thật sự không bán”.

Trần Đức lại lắc đầu, đang chuấn bị rời đi thì người đàn ông đi theo sở Kiều kia đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cô sở, cô thật sự thích con tiểu bạch thú kia?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK