Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quảng trường, các đệ tử có lệnh bài đã chờ sẵn, đáo mât nhìn lại, số lượng cũng không chênh lệch mấy so với nhóm chiêu sinh, có khoảng bốn mốt, bốn hai người.

Tổng cộng gân trăm người, nam chiếm hai phần ba, nữ một phần ba.

Âu Dã Tư Linh, đứng ờ một góc khá khuất, các võ giá đi cùng Trần Đức đến nơi này lại nhìn thấy cô ta đầu tiên, bị cô ta hấp dẵn.

Cô ta thật sự rất hấp dần, đứng bên cạnh người khác, chí xét mặt mũi thôi đã lả hạc trong bầy gà rồi, cực kỳ thu hút, chói mẳt đến mức mọi thứ trước mặt sáng ngời.

So với cô ta, Chu Tư Linh chẳng khác gì một đóa hoa héo, ảm đạm không có sức sống.

“Này cô, cho hỏi cô tên là gì thế, tôi là Vương Bá, có thế kết bạn làm quen được không?”

“Cô em, xin chào, có thể làm quen chút được không?”

Ngay sau đó.

Bốn mươi tám người, có khá nhiều người muốn tiếp cận.

Bọn họ khác với những đệ tứ có lệnh bài. những kẻ đó mắt tít trên cao. dù Âu Dã Tư Linh có xinh đẹp cách mấy thì họ cũng sẽ không chủ động tiếp cận những kẻ yếu đuối.

Nhưng những người này thì khác, bọn họ không ngại.

Trong số những người muốn làm quen đó, thậm chí còn có cả ông lão trông như bảy tám mươi tuối.

“Có gì ghê gớm đâu’’, ánh mắt của Chu Tư Linh được săn đón trước đó hiện lên vẻ ghen tị, hụt hẳng, cũng không hề che giấu sự ganh tị của mình, cao giọng nói: “Có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là cái mã ngoài mà thôi, chậc chậc, không thể hiểu nổi, học viện Thánh Phong mà cũng tuyển mấy ké vô dụng thế này vào”.

Nhưng…

Lời cô ta nói như cục đá nhỏ ném xuống biến lớn, trực tiếp bị những lời mời gọi làm quen của mọi người bao phủ, chẳng thể nhấc lên cuộn sóng ngọn gió nào!

Chu Tư Linh vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, mặt bình tĩnh.

“Người đẹp, trong tay tôi có mấy viên Tứ Linh Thạch, cô có cần không, nếu cần thì tôi tặng cho nhé?”

“Chào cô, tôi đến từ Thiên Diến Tông, là tông chủ của Thiên Diễn Tông, vị trí phu nhân của tôi vẵn

còn trống, nay gặp được cô thì tôi nghĩ cuối cùng chố đó cũng có người ngồi rồi!”

“Cô này, cô…”

Chưa tới năm phút, trước mặt Âu Dã Tư Linh đã có mấy mươi người vảy quanh, cả đám ai cũng hỏi tên và muốn làm quen với cô ta.

Đối mặt với từng đó cao thủ cấp bậc Thần Tôn, trong khoáng thời gian ngắn, mặt Âu Dã Tư Linh đã trâng bệch, có chút xúc động, luống cuống cả chân tay.

“Vợ!”, khi cô ta đang không biết phái làm thế nào thì một giọng nói hiền lành đã vang lên bên tai, không biết từ khi nào Trần Đức đã đứng bên cạnh cố ta, dịu dàng nói: “Không sao, có anh ờ đây rồi”.

Dường như.

Đang muốn công khai thế hiện quyền sở hữu Âu Dã Tư Linh cúa mình, tay Trần Đức thoải mái khoác lên bờ vai mảnh mai của cô ta, nửa ôm vào lòng.

Gương mặt tươi cười của Âu Dã Tư Linh xuất hiện rặng mây hồng, nhưng trong lòng lại thầm thớ phào nhẹ nhõm, không từ chối, mặc cho Trần Đức ôm mình, mặc cho bàn tay hư hỏng đó sờ mó.

Mọi người thấy thế.

Trong lòng hết sức ngạc nhiên, lại buồn bực.

Vừa đến học viện Thánh Phong, bọn họ cũng không muốn gây chuyên nên đều tản ra, chuẩn bị tỉm một cơ hội khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK