Người đó trông còn trẻ hơn ỏng ta, dáng vẻ tầm trung niên, nhưng trên thực tế đã hơn tám vạn tuổi rồi!
Hơi thở khủng bố đó, tám đến chín mươi phần trăm đến từ người ông ta!
Vân Diệp nhìn thấy ông ta thì lập tức sững người!
Tam trưởng lão học cung Đạo Vận, Thủy Dương Vân!
Nếu như Cát Phong Hành chỉ là một trưởng lão yếu nhất trong rất nhiều trưởng lão ờ học cung Đạo Vận, thì Thủy Dương Vân lại là sự tồn tại xếp thứ ba!
Cảnh giới Thiẻn Đạo cửu trọng thiên!
So với Cát Phong Hành, chỉ cao hơn năm cảnh giới nhỏ!
Nhưng, đừng khinh thường vì nó là năm cảnh giới nhỏ, chỉ cần từng đó thôi là đủ đề Thủy Dương Vân xếp hạng thứ ba!
Năm cảnh giới nhỏ, đủ đế Cát Phong Hành theo đuối cả đời!
Có lẽ.
Đến cuối đời ông ta cũng khỏng thế có được Thiên Đạo cửu trọng thiên!
Đó chính là sự thật!
Lực chiến của hai người cũng không thể đánh đồng được.
Hai người sóng vai bước ra từ cánh cống truyền tổng khiến chín mươi phần trăm người có mặt ở đó quỳ xuống, đau đớn không thế chịu nổi, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, thần hồn run rấy, thần hồn của mấy chục vạn người ở đó như sầp hỏng mất, phát ra tiếng kêu rên khiến con người ta run cả da đầu.
“Ồn ào quá!”
Thủy Dương Vân đảo mắt qua sân luận đạo, thản nhiên quát lên.
Ngay sau đó.
Cả sân luận đạo đều im bặt, không còn bất kỳ âm thanh nào.
Ông ta không hề dùng không gian trận pháp gì để tiêu diệt âm thanh, mà chỉ dồn sức mạnh lên mức cao nhất, trấn áp tất cả mọi người không thể há miệng lên tiếng!
Có đau cách mấy.
Cũng phải ỉm lặng trước mắt Thủy Dương Vân này!
Nghẹn thế khó chịu quá hả? Khó chịu là tốt rồi, thoải mái chỉ thuộc về những kẻ mạnh như ông ta thôi!
“Phong Hành, tên mà ông nói đang ớ đâu?”, Thủy Dương Vản nhìn về phía Cát Phong Hành.
Cát Phong Hành nhìn quanh bốn phía, trông thấy mấy người Vân Diệp đứng sau lá chắn thủy tinh, nhanh chóng di chuyến đến trước người ông ta: “Trần Bát Hoang đâu?”
Lòng Vân Diệp đầy kinh hoảng, cố nén sự sợ hãi: “Cát lão, cậu ta, cậu ta…”
Vừa lên tiếng.
Ông ta vừa chỉ tay về phía hồ nước.
Lúc này Cát Phong Hành mới chú ý tới, cách đó vạn trượng chính là Trần Đức trên lưng thú hư vô, chỉ cách bờ bên kia một khoảng rất gần.
Hồ Nhược Thủy,
Cát Phong Hành rất rõ ràng, nói cách khác, rất hiếm có người vượt qua được,
Dù sao,
Đã tồn tại hơn ba trăm ngàn năm!
Ba trâm ngàn năm nay, truyền thừa hồ Nhược Thủy gần như sắp được viết vào sách giáo khoa Tây Thần Châu.
Vì vậy,
Ban đầu ông ta không quá chú ý đến tình hình hồ Nhược Thủy,
Lúc này,
Thấy Trần Đức đã đi về phía trước hơn mười ngàn trượng, từ ba bốn chục ngàn mét, toàn thân ông ta cứng đờ, đồng tử co rút, trong lòng nổi lên từng đợt sóng ngút trời, còn kinh hoàng hơn cả chuyện Trần Đức có thế đánh lui ông ta!
Thủy Dương Vân sau đó chạy tới cũng như vậy.
Khuôn mặt như hóa đá, cứng đờ muốn đòi mạng!