Hồ Ngạo đến Côn Luân Hư lâu vậy cũng chí vào ba lần, mà lần nào hắn ta đều có thế đột phá.
Lần này, lại có cơ hội thêm lần nữa thì hỏi sao hắn ta không kích động?
“Hô…”
HỒ Ngạo hít sâu một hơi, kiềm nén sự phấn khích lại, trong tay bổng xuất hiện một thanh Phong đao, thân đao lóe lên ánh sáng xanh u tối.
Đây là vũ khí của hắn ta.
Ai biết Hồ Ngạo đều hiếu một khi lấy ra thanh đao này là đại biếu hẳn ta sắp giết người, cướp đoạt mạng sống của người khác, sắp thấy máu!
HỒ Ngạo liếc đám Đàm Thu, Hà Đồn, Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn nói:
“Đã có 364 vong hồn chết dưới thanh đao này, thêm 6 người tụi mày nữa sẽ vừa tròn 370. Loại rác rưởi tụi mày có thế chết trong tay Hồ Ngạo tao cũng không thiệt!”
“Mẹ nó, mày đừng có đẳc ý, đợi anh Bát Hoang đến sẽ trả thù cho tụi tao!”, tuy Đàm Thu rất sợ hãi, nhưng lại không yếu thế, lớn tiếng quát.
“Trần Bát Hoang à? Tên này thật chói tai, tao nghe rất khó chịu”, Hồ Ngạo nắm đao, đi về phía Đàm Thu đầu tiên.
“Thằng rác rưởi kia, chưa nói tới chuyện nó có dám tới hay không, dù có đến thì Hồ Ngạo tao cũng là người đầu tiên giết chết nó!”
HỒ Ngạo giống nhưtên của hẳn ta, cực kỳ kiêu ngạo và ngông cuồng, hoàn toàn coi đám Đám Thu như món đồ chơỉ trong tay.
Còn Trần Bát Hoang, hắn ta cũng chẳng coi ra
gì!
“Trần Bát Hoang, anh không được chào đón thế luôn, vừa đến học viện Vô Song đã có người muốn giết anh?”
Đúng lúc này, bổng có một giọng nữ như chim vàng oanh vang lên.
Tuy giọng nói ấy không lớn, nhưng lại như có ma lực truyền vào tai mỗi người.
Trần Bát Hoang?
Ba từ kia vừa xuất hiện lập tức khiến ánh mắt mọi người vô thức đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Ngay sau đó, đập vào mắt là hai bóng người đang nhanh chóng chạy đến nơi này.
Đó là một nam một nữ.
Nữ 17 tuối, cột tóc đuôi ngựa, trông trong sáng tinh nghịch bị một người đàn ông cao to ôm vào trong ngực.
Còn người đàn ông kia lại đang bước từng bước một nhanh chóng băng qua sông Tảy Lưu!
Hai chân anh giống như giẫm trên không trung, không bắn lên một giọt nước nào, ống tay áo tung bay như thiên thần hạ phàm, khí khái bệ nghễ chúng sinh.
Chỉ trong vài giây, bóng người uyến chuyến nhẹ nhàng ấy đã lướt qua đỉnh đầu của đa số đệ tự, vững vàng hạ xuống trước mặt đám Đàm Thu.
Anh thả cô gái trong lòng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Hồ Ngạo, đôi mắt lạnh lẽo như băng giá dưới chốn địa ngục, không có chút tình cảm nào.
“Nếu muốn giết tôi, vậy… Trần Bát Hoang tôi, cầu bị giết!”
Trần Bát Hoang, cầu bị giết!
6 từ ngắn gọn vang vọng trong tai mọi người.
Người xung quanh, kể cả Hồ Ngạo và đám Tử Vân Tử đều ngơ ngác.
“Cậu Trần!”
“Cậu Trần!”