Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở nên yêu dị, quỷ quyệt.

Tiếp đó,

Cách chu vi vạn dặm trong dãy núi Bất tử, hết dã thú lại đến linh thú bắt đầu hiện lên trong cảm nhận của Trần Đức.

“Tất cả đi ra đi!”

Trần Đức quát khẽ,

Một đường thần thức vô hình phát đi bốn phương tám hướng.

Lập tức,

Trong rừng núi truyền ra từng trận gào thét, mấy trảm ngàn con dã thú vào thời khắc này giống như phát điên đồng loạt đi ra!

Chỉ còn lại số linh thú mạnh không thể khống chế thì không bị ảnh hưởng.

“Hú!”

“Gầm gừ!”

Chim muông thú vật từ trong rừng sau núi thẳm hiện lên che kín bầu trời, chúng chạy điên cuồng về bốn phía, nhìn thấy loài người liền lập tức chém giết.

Trong đó, hai ba trăm ngàn dã thú đều gào thét xông về phía Trần Đức và ba chục ngàn võ giả.

“Phụt!”

“Phụt!”

Những dã thú và linh thú này phần lớn đều là cấp thấp, trong mười cái hít thở đã chết đi một mảng.

Chí có khoáng bốn mươi năm mươi con dã thú mới có thể giết chết một võ giả.

Nhưng,

Dã thú thật sự rất rất nhiều, nhiều vô số kế, đến không dứt, đông đúc chằng chịt.

‘Trời ơi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mau nhìn đi, những dã thú kia chỉ không công kích Trần Bát Hoang, tên nhãi kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?”

Trên dưới nhà họ Ưng đều câm thấy kính nế, lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi.

Rốt cuộc Trần Đức có bao nhiêu thú đoạn?

Thực lực từ Thông Thần đề thăng lên Thần Tỏn đỉnh phong, có một tôn đỉnh thần bí và ly long đáng sợ, bây giờ… lại khởi động hàng triệu dã thú?

Ánh mắt Chu Tử Hiên sợ run, đột nhiên cảm thấy trước kia buông tha Trần Đức có phải là một lựa chọn sai lầm hay không?

Lòng bàn tay anh ta tràn ra từng giọt mồ hôi lạnh.

“Tên nhãi này, trên người hình như có rất bí mật…”, vào lúc này, tại nơi sảu thầm trong núi Bất Tử, một lão giả đột nhiên mở mắt.

Bên cạnh ông ta,

Có một lão giả cũng từ từ mở mắt: “Đúng vậy, cái đính kia vẫn còn ở trên thánh binh!”

“Còn cả đôi mắt kia của hắn, nhiều năm trước tôi đã từng nhìn thấy trong một cuốn sách cổ, hình như… là đôi mắt ngự thú!”

Hai lão giá tuổi tác lớn, tóc bạc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn giống như vỏ cây già, dáng vẻ cơ thể hoàn toàn giống nhau.

Khí tức hai người cực kỳ kinh khủng, chính là hai vị Thần Vương!

Khí tức lan khắp người, còn kinh khủng hơn ưng Chiếu gấp trăm lần!

Ngoại giới máu chảy thành sông, nhưng bọn họ vần cực kỳ bình tĩnh ngồi ờ động phủ trong núi sâu.

“Đôi mắt ngự thú?”, một lão già kinh ngạc: “Nếu đã như vậy, khồng thế bỏ qua cho tên nhóc kia, móc

hai con mắt của hắn ra, cấy vào người trong tộc”.

“ừ, ngoài ra, trên người hắn có lẽ còn có bí mật khác, như tôn đỉnh và ngọn lửa kia chính là chí bảo, tên nhãi này thật sự là cơ duyên vô số!”

Một vị lão giả khác khẽ vuốt càm: “Chúng ta cùng đi ra trước, thế nào?”

“ừ!”

Ông ta gật đầu,

Cùng giây đó,

Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi động phủ, một bước dài ngàn mét, hóa thành hai vệt đỏ dài, khoảng chừng mười cái hít thớ đã xuất hiện bên cạnh Trần Đức.

Hai người đột ngột xuất hiện, Trần Đức vốn đang chạy thục mạng thì chợt dừng bước, anh nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“TỔ tông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK