Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thế khõng nói, Trần Nguyên Vũ có rất nhiều máu, nói cách khác, võ giả hồi phục tế bào rất mạnh, máu chảy ra sẽ không ngừng được bổ sung, trận chảy máu này mất hết hơn hai ngày mới chảy cạn khô.

Trong lúc đó, Trần Nguyên Vũ tuyệt vọng đến cùng cực.

So sánh ra, có lẽ chết cũng không là gì, tình hình hiện giờ, còn giày vò, khố sở hơn cái chết, bất luận là giày vò thế xác hay tâm trí, đều đến cực hạn!

“Rút gân, chảy máu, sau đó, sẽ là lột da…”, máu chảy cạn, Trần Nguyên Vũ vốn cường tráng, lúc này đã trờ nên vô cùng khỏ héo, Trần Đức đi đến trước Trần Nguyên Vũ với vẻ mặt không cảm xúc, hai tay như dao sắc đâm vào cơ thế ỏng ta.

Sau đó, tóm một góc da thịt, giật mạnh!

“Rào!”

Một tấm da người bắt đầu rụng ra từ cơ thế Trần Nguyên Vũ.

Quá trình rất chậm.

Trên thực tế, bóc một tấm da rất đơn giản đối với Trần Đức, chưa tới mười giây đã có thế hoàn thành, nhưng tuyệt đổi không thế cho Trần Nguyên Vũ được lợi, không phải sao? Lột da nhìn thì đơn giản, nhưng lại hàm chứa một luồng lực thần hồn,

Thứ bóc ra không chỉ là da người, mà còn có da của nguyên thần!

“Ách a!!!”

Trần Nguyên Vũ gầm lớn, bây giờ đến lượt ông ta khó chịu, gân xanh nổi lên, ngũ quan đau đến méo mó, toàn bộ người đều co rút, run rẩy.

Khoảng chừng hơn ba tiếng đồng

hồ.

Một tấm da người hoàn chỉnh mới hoàn toàn rụng xuống,

Mà Trần Nguyên Vũ,

Cũng gào thét chói tai suốt ba tiếng đồng hồ.

Da người rơi xuống,

Ông ta vần chưa chết.

Thân là một tu sĩ, đừng nói là lột da, dù có chém đầu hay cơ thể nổ tung, chỉ cần thần hồn vẫn còn ờ đây thì vẫn không thể chết.

“Cái này chính là cái xác thúi của ông”, Trần Đức xách da người, đôi mắt ngự thú mờ ra, cưỡi một con dã thú chạy như điẽn từ giữa núi rừng, vứt da người vào miệng nó, nó đã ăn sạch sẽ, ngay cả mảnh vụn cũng không còn thừa lại.

‘Tiếp theo, thần hồn điếm thiên đăng!”

Trần Đức nhoẻn miệng cười,

Nụ cười khiến người ta tê dại, cực kỳ tàn nhẫn.

Trần Đức đã hận Trần Nguyên Vũ đến thấu xương, không còn một chút tình cảm nào.

Một bước nhảy đến trước mặt Trần Nguyên Vũ, Trần Đức cưỡng ép nguyên thần, lôi kéo từ trong cơ thế ra ngoài.

“Không!”

Trần Nguyên Vũ thét chói tai, khỏng ngừng giãy giụa.

Ông ta rất rõ,

Một khi bị lôi kéo, thứ chờ đợi ông ta chính là thần hồn điếm thiên đăng!

Cái gì gọi là thần hồn điếm thiẻn đăng?

Tên như ý nghĩa,

Chính là đốt cháy thần hồn!

Đối với tu sĩ mà nói, đốt cháy thần hồn giống như châm lửa đốt người bình thường!

Sau đó thiêu sống!

Đau đớn trong đó không cần nói cũng biết.

Quan trọng nhất chính là,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK