Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công Tôn Hằng quỳ trên mặt đất, ngây người nghĩ, ông ta hy vọng mọi thứ chí là mơ, đều là ảo giác.

Nếu cho ỏng ta một cơ hội nữa, Công Tôn Hằng chắc chắn sẽ không đến nơi này!

Quá mất mặt!

Công Tôn Hằng cúi đầu ủ rũ, trong lòng dấy lên từng cơn sóng lớn, không thua gì những cơn sóng thần cao cá vài trăm mét!

“Sao, lão già kia, chỉ bằng ông thì có thế cản tôi chắc?”

Trên quảng trường ở ngoại viện, Trần Đức nhìn chằm chằm Công Tôn Hắng, giọng nói như rồng ngâm, hố gầm: “Tôi nói lại lần nữa, những ai cười

vui vẻ, thích thú lúc nãy thì giờ cười tiếp cho tôi!”

Giọng nói như sấm rền vang vọng khắp đất trời như Quan Âm hiện thế, 6000 7000 người trẽn quảng trường bị chấn đến lỗ tai run lên, có vài người nhát gan trực tiếp bị dọa ngơ ngác, ngất xỉu.

Những võ giả còn lại, còn ai dám làm trái hay thơơ?

Viện trưởng nội viện cũng bị đánh bại thì còn ai có khả năng giúp và cứu họ được nữa?

Ngay sau đó…

“Ha ha ha… ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Trên quảng trường, mấy ngàn người cười ầm

Bọn họ cười rất khó coi.

Còn khó coi hơn cả khóc.

Vừa cười vừa rơi nước mắt, cứ như phát điên rồi, mấy ngàn người bị một mình Trần Đức áp chế, không ai dám trái ý anh, trong lòng bọn họ ngoài sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi.

“Ha ha!”

Mấy người Đàm Thu kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng, hận không thể thét lẽn một tiếng cho thoải mái. Lữ Đông Dã thì cất tiếng cười to: ‘Thoải mái thật, đúng là sướng mà!”

Thầy trò Lục Phong và Trần Nguyên Bình thì há

hốc mồm mà nhìn, không biết nên nói gì cho phải. Trần Bát Hoang đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của bọn họ…

Báo thù!

“Tên khốn kiếp, tuy anh làm vậy rất khốn kiếp, nhưng bà cô đây thích!”, ưng Thanh Vũ hưng phấn quơ quơ nắm đấm, cô ta cũng giống như mấy người Đàm Thu, cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Trần Đức không để ý đến cô ta, mà đi đến trước người Kỳ Hàn và ức Thư Huyên, đút cho bọn họ mỗi người một viên thuốc.

Tuy đã uống thuốc nhưng sắc mặt hai người vẫn trắng bệch như trước, mày cau chặt.

Thương thế của bọn họ quá nặng.

Thuốc mà Trần Đức đã luyện chế trước đó không thể nào khiến bọn họ thức tỉnh, hai người này bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng.

Bọn họ chỉ còn một hơi thở.

Nếu không phải tâm trí cứng cỏi, e là bọn họ đã

sớm chết rồi!

“Kỳ Hàn bị Diệp Ca đánh trọng thương, còn ức Thư Huyên là do ai làm?”, giọng Trần Đức trầm khàn, sát ý quét qua bốn phía.

Tuy anh khỏng quá thân thiết với ức Thư Huyên, nhưng ngay thời điểm nguy nan, cô ta có thể đứng ra trợ giúp mấy người Đàm Thu, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đáng để anh cứu cô ta.

“Cố Tinh Hoa, là Cổ Tinh Hoa!”, Lữ Đông Dã giành nói trước: “Trước đó, cũng chính Cố Tinh Hoa bảo đám người Hồ Ngạo giết chúng tôi, cậu Trần, cậu nhất định phải giành lại công bằng cho bọn tôi!”

“Hắn không chỉ muốn giết chúng tôi, mà còn muốn chiếm lấy chị dâu Thanh Vũ”.

Chị dâu Thanh Vũ…

Xưng hô này khiến Âu Dã Thanh Vũ đỏ mặt, đế lộ sự dịu dàng và e thẹn của thiếu nữ, nhưng cô ta cũng không hề phủ nhận, trái lại còn rất hưởng thụ và cảm thấy thoải mái vì điều đó.

Có điều…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK