Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi này là phía đông thế giới đại thiên, Đông Bộ Châu, Đỏng Bộ Châu nối tiêng vì sự thần bí của nó, bởi vì Đông Bộ Châu là nơi có nhiều cấm địa nhất thế giới đại thiên, ờ đây, có rất nhiều nơi, cho dù là thế lực viền cổ cũng không dám đặt chân đến, rất nhiều cấm địa xui xẻo, tràn ngập thương vong, bất kỳ ai không cấn thận đều sẽ hóa thành tro bụi.

ở một sơn thôn nhỏ phía Nam của Đông Bộ Châu.

Sơn thôn này được bao quanh bởi một dòng suối, trong thôn, một đám trẻ con đang chơi đùa, đuổi theo một con bướm còn to hơn bọn chúng, nhảy nhót vui đùa.

Giữa núi hoang, có vài phụ nữ và trẻ em đang trồng ruộng, đúng thế, họ đang trồng ruộng, ở thế giới đại thiên, Trần Đức chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như này.

Anh đứng bên khe suối nhỏ, ngóng nhìn mọi thứ xung quanh dường như khác hoàn toàn với thế giới đại thiên, sự thân thiên và vui vẻ ở nơi này khiến anh thực sự ngạc nhiên, đương nhiên, đây không phải là điều khiến anh ngạc nhiên nhất, điều khiến anh thấy kinh ngạc nhất vẫn là sựthay đối của bản thân.

Anh, hình như… bị phế rồi?

Dòng suối trong vắt chảy chầm chậm, khiến lòng người thanh mát, nhưng lúc này Trần Đức cũng không tươi mát nổi, bởi vì trong sóng nước dập dờn bóng hình của anh, lúc này, anh đã thay đối, không còn giữ dáng vẻ trẻ trung, khuôn mặt, cơ thế đều trở nên chững trạc, trầm ốn hơn rất nhiều, trên trán cũng xuất hiện đường vân như dòng suối, trông như ba mươi tuối.

Đồng thời, cơ thế anh cũng không có nguyên khí, không thế vận hành âm dương kinh.

Điều duy nhất có thế làm chính là quan sát bên trong!

Vừa nhìn qua, thần hồn trong cơ thể như ngưng tụ, vô cùng đục ngầu, trên lục phủ ngũ tạng đều có vết nứt, kinh mạch cũng là từng đường đứt đoạn.

Điều duy nhất không thay đổi là da người Bát Thần, nó vần lặng lẽ nằm đó, như vật chết.

Ba tháng, khi Trần Đức tỉnh lại, đã ba tháng trôi qua, đến nơi tên là thôn Linh Ấn này, anh ở trong nhà một thôn dân, hôn mê ba tháng, chuyện của ba tháng trước, anh nhớ rất rõ ràng, cũng nhớ Hiên Viên Anh Hùng cứu anh.

Hỏm qua, anh tỉnh lại, nhưng.

Nẵm trên giường một ngày cũng rơi cạn nước mắt.

Nước mằt đàn ông không dề rơi, chỉ là chưa đến mức đau lòng.

Hiên Viên Anh Hùng dùng tính mạng cứu anh, anh cảm thấy vô cùng hố thẹn, buồn bã, khó thở.

Nhìn dáng vẻ già đi trong dòng suối, trong lòng Trần Đức rất thê lương, anh bị phế thật rồi, trong cơ thể không còn nguyên khí, không cảm nhận được nguyên khí giữa trời đất, dường như con đường tu hành đã hoàn toàn bị chặn đứng, trong đầu có vô số kinh nghiệm tu luyện, anh cũng không thế thực hiện bước đầu tiên là hấp thụ nguyên khí.

Nếu không phải đã có được sự công nhận của thế giới đại thiên, không còn bị pháp tắc đại đạo của thế giới đại thiên bài xích, e rằng bây giờ anh đã chết rồi.

Cũng may, sau khi thế giới đại thiên chấp nhận thì sẽ chấp nhận mãi mãi, không còn bài xích, như trẻ sơ sinh của thế giới đại thiên, khi ra đời chúng cũng là người bình thường, sẽ không bị ảnh hưởng bởi các nhân tố như trọng lực.

“Con đường của mình đã chấm hết rồi sao?”

Trần Đức tự lấm bầm, bóng hình đó trong dòng suối, ngay cả bản thân anh cũng thấy vô cùng xa lạ với bóng ngược trong nước, bất luận là khí tức hay dáng vẻ đều thay đổi, dường như không còn chút liên quan nào đến anh của trước đây.

“Chú ơi!”

Một giọng nói non nớt vang lên, Trần Đức ngẩng đầu nhìn, phía xa xa, trong một sân viện, dưới một cây lúa cao mấy trượng có một đứa trẻ đang vẩy tay với anh, cậu bé đang hóng mát dưới cây lúa, đôi mắt trong veo như bảo thạch lóe lên quang hoa trong suốt, thuần túy và tuyệt đẹp.

Cậu bé là con của hai vợ chồng chị nông dân, ba tháng nay, Trần Đức sống trong nhà của họ, nghe chị nông dân nói, anh men theo suối nhỏ trôi đến, lúc vớt được anh, toàn thân anh là máu, gọi thế nào cũng không tỉnh, nhưng cũng may lực sinh mệnh đủ mạnh, cuối cùng vượt qua cửa ải khó khăn, không chết.

Trần Đức đứng lên đi vào trong tiếu viện.

Tuy tiếu viện đơn sơ giản dị, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, giữa tiếu viện, một cây lúa cao lớn như cây cố thụ chọc trời, trên cây lúa là từng hạt lúa căng tròn, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá xum xuê, gợn sóng ánh sáng lấp lánh.

Cậu bé ăn mặc rất đơn giản, đang hóng mát dưới cây lúa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK