Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng tiếng cháy khét vang lên, mí mắt Trần Đức giật giật, nhưng lại không rên một tiếng, im lặng nhịn cơn đau đớn tột cùng ấy xuống. Mỗi khi cơn đau đi qua là một cảm giác thoải mái như đắm mình trong gió xuân.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Lục ở Côn Luân Hư.

Tốc độ của đám Chương Hằng cũng không nhanh, dọc đường có thể nói là thong thả, chậm rì rì. Hơn một tiếng sau, cuối cùng mới tới một thành trì như thị trấn nhỏ.

Nơi này chính là nhà họ Lục!

Nhà họ Lục chiếm mấy chục ngàn hecta, dựng một tòa thành được xây từ từng lớp từng lớp đá cổ kính, trông hết sức ngay ngắn, xinh đẹp. Kiến trúc trong thành đều sử dụng theo phong cách cổ xưa, đình đài lầu các, non nước quấn quanh. Đây mà là một gia tộc ư? Rõ ràng là một tòa trang viên cực kỳ cực kỳ cực kỳ xa hoa, nơi nơi đều là cảnh vật đẹp đẽ trang nhã!

Đây là Côn Luân Hư, bất cứ một gia tộc nhỏ nào cũng cao quý hơn cái gọi là quý tộc ở Hoa Hạ gấp trăm, ngàn, chục ngàn lần!

Thế nhưng, đám Chương Hằng cũng không cảm thấy lạ với những điều đó. Bọn họ đã sớm nhìn mãi thành quen.

Trước cửa thành, hai gã võ giả đứng canh thấy đám người Chương Hằng thì lớn tiếng hỏi: “Phía trước là ai, mau dừng lại, nơi này là nhà họ Lục, mọi người đến nơi đây là để làm gì?”

“Là tôi!”

Gương mặt Lục Thư Tuyết hết sức bình tĩnh đi ra từ trong đám người nói: “Tôi là Lục Thư Tuyết, các người không biết tôi sao?”

Hai người kia thấy Lục Thư Tuyết thì vừa nhìn đã ngân ra ngay, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hài hước: “Ngại quá, cô Lục, gia chủ nói không thế cho cô vô, nơi này đã không phải nhà cô nữa rồi”.

“Gia chủ?”

Hàng mày xinh đẹp của Lục Thư Tuyết nhíu lại, nghiêm túc nói: “Gia chủ trong miệng hai người là chú hai hay thím hai của tôi?”

“Ha ha, đương nhiên là chú hai của cô, Lục Lâm Khai rồi. Giờ nhà họ Lục ngoài ông ấy ra thì còn ai có tư cách làm gia chủ?”, người nọ đắc ý nói: “Cô Lục, nể mặt gia chủ cũ, tôi khuyên cô mau rời đi đi, nơi này… đã không phải là nơi cô nên đến. Lát nữa, nếu bị người khác thấy thì sẽ chết đó”.

“Cô Lục, cô đang nói nhảm gì với hai con kiến hôi này vậy?”, Chương Hằng sốt ruột hỏi, hắn cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện với đám rác rưởi canh cổng này, đây đơn giản là một việc hạ thấp thân phận của hắn và lãng phí thời gian.

Chương Hằng nói xong liền đưa sáu vị thái thượng trưởng lão đi thẳng đến cổng thành.

Lòng Lục Thư Tuyết sớm đã lạnh như tro tàn, sâu trong trái tim chỉ còn sót lại một mảnh lạnh lẽo.

Sau khi Trần Đức chết, cô ta đã hoàn toàn mất hy vọng và niềm tin vào thế giới này, trong cuộc sống cá lớn nuốt cá bé này, nhiệt tình có ích lợi gì? Liệu có bao nhiêu người giống như cô ta và Trần

Bát Hoang đây?

Cô ta thề, bắt đầu hôm nay phải làm một kẻ lạnh lùng vô tình!

Việc đầu tiên cô ta phải làm chính là tranh giành lại nhà họ Lục, cô ta quyết không cho phép nhà họ Lục rơi vào tay cặp vợ chồng vong ơn phụ nghĩa khốn kiếp Lục Lâm Khai kia!

Đó là tâm huyết của bố cô, tuyệt đối không thể bị đôi hèn hạ này chà đạp lên!

Cho dù không từ một thủ đoạn nào cô ta cũng phải cướp về!

Suy nghĩ xong cô ta liền sải chân đi theo mấy người Chương Hằng.

Bộ Kinh Phong đi ở sau cùng, hắn cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong tâm cảnh của Lục Thư Tuyết, ngoài sự ngạc nhiên còn cảm thấy có chút thương xót, không khỏi thở dài.

“Tôi cảnh cáo mấy người mau chóng dừng lại nếu không chỉ có một con đường chết, nhà họ Lục không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện xông vào đâu!”, một người gác cổng hét lên.

“Ồn ào quá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK