Trần Đức vẫn nhìn cung khuyết trước mặt, trong lòng có cảm giác hào hùng không nói nên lời.
Quay đầu lại, Trần Đức phát hiện sau lưng anh không phải là mặt đất, lục địa gì mà là… Mà là một
vùng biển rộng!
Quỷ dị nhất là mặt biển vô cùng yên tĩnh, không có một chút gợn sóng, động tĩnh nào, nếu Trần Đức không quay lại nhìn, ắt hẳn sẽ không biết sau lưng mình là biển!
Không biết con thú nhỏ này làm cách nào đế mang anh qua vùng biến không một gợn sóng đó.
Mà cung khuyết lại nằm ngay trên mặt biến, nơi Trần Đức đứng là một khoảng không rất rộng, rất trống trải, có thế sánh ngang với quảng trường.
Cung khuyết, nằm ngay trẽn đỉnh đầu anh, cách anh khoảng không mấy ngàn thước.
Trước mặt cung khuyết có những bậc thang dẫn xuống, những bậc thang đó như nấc thang lên thiên đường, từ trên cao thả xuống.
Trần Đức không thế thấy hết những bậc thang kia, chỉ có thế thấy được nơi cao nhất và thấp nhất, phần lớn đoạn cầu thang ở giữa đã bị sương mù, mây hoặc là thứ gì đó che khuất.
“Nhóc con, đây là nơi nào thế?”
Trần Đức vuốt ve đầu con thú nhỏ, hết sức khó hiểu.
Con thú nhỏ nhảy tới nhảy lui, luôn miệng kêu, nhưng Trần Đức nghe không hiếu một chữ nào.
“Nó mới nở thôi, bây giờ nó giống một đứa trẻ mới sinh ra từ trong bụng mẹ, có lẽ nó nghe hiểu một vài câu anh nói, nhưng bản thân lại không biết phải thể hiện lời mình nói thế nào”.
Linh Lung nói: “Dù thế nào thì nơi này chắc chắn là bí mật lớn nhất của Thiên Cung, có lẽ, nó từng là trung tâm của Thiên Cung đấy. Chúng ta leo lên bậc thang trước đã, nhưng mà… Phải cấn thận một chút, bậc thang này có pháp tắc, cộng thêm đại đạo, có lẽ càng lên cao càng khó đi!”
“ừm!”
Trần Đức gật đầu: “Nhưng mà, trước tiên tôi phải hồi phục thân thể đã, an toàn là trên hết”.
Vận chuyển thần lực Bất Tử Điểu.
Trần Đức dùng tốc độ nhanh nhất, bắt đầu hồi phục thân thể.
Nhưng…
Trận chiến của anh với Trần Tử Phi đã tiêu hao
quá nhiều sức lực, vừa rơi vào vực sâu nguy hiếm, lại suýt chút nữa mất mạng, ảnh hưởng vô cùng lớn, dù dồn hết sức, dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất đâu đó mấy giờ.
Trong suốt quá trình hồi phục đó, Linh Lung hiện hình đế đảm nhiệm vai hộ pháp.
Khi cơ thể của Trần Đức hoàn toàn hồi phục, Linh Lung đảo từ trên xuống dưới, sau đó ngượng ngùng nói: “Này này, anh có thế che lại một chút được không?”
“Khụ!”
Trần Đức ho khan một tiếng, có vẻ hơi xấu hổ: “Cái này, Linh Lung à, cô cũng biết rồi đó, những thứ tôi mang theo, cả nhẫn cũng đã bị Thiên Hà cắn nuốt mất rồi, lấy đâu ra quần áo bây giờ”.
Trần Đức bất đắc dĩ vò đầu, sau đó, nguyên khí lan tràn, nhgưng tụ và huyễn hóa thành một bộ trường bào màu đen: “Tạm thế này vậy”.
“ír.
Linh Lung khẽ gật đầu, trở lại thức hải của Trần Đức: “Đi thôi, lên Thiên Đình”.
Bên cạnh, con thú nhỏ đang buồn ngủ nghe tiếng cũng vội vàng lấy lại tinh thần, trực tiếp nhảy lên bả vai Trần Đức.
Cơ thế đã hồi phục, con thú nhỏ với Trần Đức mà nói là cực kỳ nhỏ bé, có thế lăn lộn trên vai anh được.
“Nhóc con, đế anh đặt cho nhóc một cái tên nhé?”
Trần Đức giơ tay ghẹo con thú nhỏ.