Ngửi thấy mùi thơm của rượu Trần Đức đương nhiên không khách sáo, anh nâng ly rượu, Hồn Châu cũng giơ tay, ba người cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch
“Tào các chủ dẫn chúng ta tới đây hắn là có lời muốn nói?”, Trần Đức là một người thẳng thắn và không thích đi đường vòng, sau khi rời khỏi Thiên Tự Các, Tào Nam Thiên hoàn toàn có thể đưa họ đến nơi khác nhưng hiện tại lại lựa chọn một nơi nhưvậy tất nhiên là có lý do.
Huống hồ lý do trực tiếp nhất khiến Trúc Mặc Uyên trước kia đi theo anh chính là Tào Nam Thiên chỉ đích danh muốn gặp anh.
“Cậu Trần đúng là có con mắt tinh tường, Tào mỗ quả thực có chuyện muốn nói”, Tào Nam Thiên đặt ly rượu xuống, vầy tay ra hiệu cho nhóm vũ công trong lầu gác lui xuống, ngay cả Trúc Mặc Uyên đang phục vụ bên cạnh họ cũng khẽ cúi người liền rời đi.
“Người phụ nữ này không đơn giản”, Trần Đức nhìn theo bóng lưng xa dần của Trúc Mặc Uyên thản nhiên thả một câu, coi như nhắc nhớ Tào Nam Thiên.
Tào Nam Thiên thoáng sững sờ, sau đó liền cười đáp: “Cậu Trần, Tào Nam Thiên tôi thật sự càng ngày càng khâm phục cậu, thực không dám giấu, Mặc Uyên quả thực không bình thường, với thực lực, thân phận, địa vị của cô ấy, cho dù là tôi lẽ ra cũng phải lẻ độ cung kính với cô ấy, vì cô ấy mà phục vụ, chỉ là bậc trên của cô ấy từng đánh tiếng với tôi phải rèn giũa cô ấy thật tốt, do đó mới lưu lại Hằng Thiên Các, về phần thân phận cụ thế của cỏ ấy, tỏi cũng đã từng đồng ý với họ sẽ không tiết lộ ra ngoài, Tào mỗ chỉ có thế tự phạt mình một ly nhận lỗi với cậu Trần vậy”.
Tào Nam Thiên lại rót thêm một ly rượu rồi uống cạn, hiến nhiên tửu lượng của ông ta không quá cao, hai ly rượu vừa xuống bụng gò má đã hơi ửng đỏ.
“Tào các chủ, ông tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì, mời nói”, Trần Đức trực tiếp bỏ qua vấn đề thân phận của Trúc Mặc Uyên, cô ta có thân thế lớn mạnh nhưthếnào không liên quan tới anh, cũng không cần quan tâm tới.
“Cậu Trần, hôm nay Tào mồ tìm cậu quả thực có chuyện muốn nhờ giúp đỡ…”
“Tôi xin bạo gan hỏi một câu, cậu Trần cậu có phải là một vị luyện đan sư?”, Tào Nam Thiên hỏi: “Viên Tị Lôi Đan đó là cậu đích thân luyện chế sao?”
“Đúng”.
Không có gì phải giấu giếm chuyện này, trên Tị Lôi Đan có hơi thở thuộc về anh, chỉ cần là người có chút tỉ mỉ liền có thế phát hiện ra.
“Vậy… cậu Trần, biết y thuật sao?”
Nói đến đây Tào Nam Thiên mang theo chút hy vọng và mong đợi đáp án của Trần Đức.
Thông thường luyện đan sư đều sẽ hiếu một vài thuật chữa bệnh.
Nhưng y thuật và luyện đan lại là hai loại lối đi bất đồng, luyện đan bao hàm quá nhiều thứ, đan dược không chỉ có thế dùng làm thuốc mà còn có một vài tác dụng khác, ví dụ như tạm thời giúp con người ta cải thiện thực lực, hồi quang phản chiếu, lại giống như hiệu quả của Tị Lôi Đan, thậm chí có đan dược còn có thế làm vũ khí giết người hoặc dùng đan bày trận.
Do đó luyện đan sư thường biết rất nhiều thứ nhưng lại không hẳn sẽ đào sâu tìm hiếu, phương hướng nghiên cứu chính của bọn họ vẫn là về những vấn đề liên quan tới luyện đan, người có y thuật cao siêu chân chính chưa hẳn đã là luyện đan sư.
Thậm chí một vài phương thuốc của luyện đan sư đều đến từ các bậc thầy y thuật.
“Y thuật sao….”, Trần Đức thoáng suy tư: “Có hiếu sơ qua”.
“Được rồi là thế này, cậu Trần, tôi đến từ thánh địa Thái Thương, trong thánh địa có một nhân vật quan trọng trời sinh mắc một căn bệnh cố quái, Tào mồ tự mình chủ trương, đợi buổi họp đảo Định Thiên kết thúc muốn mời cậu giúp đỡ xem bệnh một chút, cậu yên tâm, thù lao chắc chằn sẽ không ít”, Tào Nam Thiên nói tiếp: “Chỉ cần cậu đi, cho dù không thế chữa khỏi Tào mổ cũng sẵn sàng bỏ ra phí đi đường là mười triệu nguyẻn thạch thượng phấm”.
Mười triệu viên nguyên thạch thượng phấm!
Còn chỉ là phí đi đường?
Thành thực mà nói cho dù Trần Đức đã có trong tay năm trảm triệu viên nguyên thạch thượng phấm cũng không khỏi động lòng.
Rốt cuộc có người còn chê tiền nhiều sao?
Hơn nữa Tào Nam Thiên trước đó coi như cứu Hồn Châu một mạng, cũng như một loạt biểu hiện khiến ấn tượng của anh về ông ta khá tốt.