Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thế nói, hôm nay, coi như anh thực sự hiếu khó chịu hơn cái chết là thế nào!

“A!”

Một tiếng tức giận gào thét kinh thiên truyền khắp bốn phương.

Đau!

Thực sự rất đau!

Nồi đau do tách bỏ ấn ký thiên tâm còn khó chịu hơn gấp một vạn lần so với hàng ngàn hàng vạn búa đập, đao chém rìu bố, kiến gặm nhấm, ít nhất Trần Đức còn có thế chịu đựng được những việc đó, còn có thế cố gắng nhẵn nhịn, còn sức cào xé này dường như khiến anh đau đến không chịu nối!

Nhưng, anh buộc phải nhẫn nhịn.

Không thế phản kháng!

Anh biết rõ, một khi phản kháng, thì Hạ Thiên Tuyết, Lâm Dao, Tiêu Mạn Y, Tử Hàm và cả lão tố của anh đều sẽ chết!

Tiếng kêu khiến người ta tê dại da

đầu!

Tô Y Y, Thích Thiện vô cùng khó chịu.

Lúc như này, bọn họ chí có thế đứng nhìn, không giúp được gì, nếu tự ý giúp đỡ, rất có thế sẽ hại chết những người trong tháp.

“Lần này, Trần Nguyên Vũ chắc chắn sẽ có được ấn ký thiên tâm”.

“Đúng thế, một khi có được ấn ký thiên tâm, nhà họ Trần sẽ trở nẻn mạnh hơn!”

“Đúng là không được chọc vào nhà họ Trần”.

Phần lớn mọi người đều đang nghĩ cách theo dõi trận chiến giữa thần, chỉ có một phần nhỏ quan tâm đến Trần Đức, các tu sĩ dõi theo Trần Nguyên Vũ đều bàn tán xôn xao.

Tiếng kêu gào vần vang lên, có thể thấy rõ ràng, khóe miệng Trần Đức chảy ra máu tươi!

Nỗi đau từ thần hồn khiến lục phủ ngũ tạng của anh cũng đang run lên, đồng thời bị tổn thương, các đường kinh mạch nổi lên dưới da, uốn lượn phập phồng nổi như dãy núi, chấn hãi lòng người.

“Đau không? Đau là đúng rồi”, đồng tử của Trần Nguyên Vũ rung rung, kích động đến ngũ quan cũng biến dạng: “Sự thoải mái dề chịu là dành cho cường giả như tao”.

Trần Đức hoàn toàn không muốn tranh cãi với ông ta.

Thứ nhất, vì quá khó chịu đau đớn.

Thứ hai, anh còn đang liên lạc với tấm da người Bát Thần!

Cho dù khó chịu đi nữa, anh cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Phía xa, An Nhã Hi ngấn người, hơi đau lòng, năm đó, những ngày cô ấy và Trần Đức ở bên nhau, chưa từng thấy anh đau khổ như vậy, cho dù là cơ thế trúng đạn, không tiêm thuốc tê, lúc lấy đạn ra, anh cũng không kêu một tiếng.

Lúc này, lại phát ra tiếng gầm thét, phải đau đến mức nào chứ?

Trong đôi mắt của An Nhã Hỉ hiện lên lớp sương mờ.

Cánh tay cầm tháp hơi run run.

Trong tháp, Hạ Thiên Tuyết, Lâm Dao, Âu Dã Thanh Vũ, Tiêu Mạn Y, Diệp Khánh Ngôn nhìn thấy tình cảnh của Trần Đức, cũng phải rơi nước mắt đầm đìa.

“Anh Bát Hoang…”, Tử Hàm khóc đến đỏ ửng đôi mắt, cô bé mười mấy tuổi, đâu từng thấy cảnh tượng này.

“Ồng xã, mau phản kháng lại đi, chúng em chết thì chết, có thế gặp được anh, chết cũng không tiếc!”, Âu Dã Thanh Vũ cố nhẫn nhịn đau đơn dữ dội trên người, hét lớn với Trần Đức.

Đỉnh tháp.

Trần Hành Giả nhìn thấy Trần Đức đau đớn như vậy, cả cơ thế cũng run lên, hận không thế xông ra xé xác Trần Nguyên Vũ, không ngừng đập tháp, nhưng tòa tháp đó là một chí bảo, trận văn dày đặc, lại thêm ông ấy bị thương nặng, bất luận đập thế nào cũng không tìm được lối ra.

“Giang Lăng, bố có lỗi với con, xin lỗi con../’, ỏng lão nằm dưới đất, nước mắt đầm đìa, không nỡ lòng nhìn sang Trần Đức.

Lúc này, mổi một lổ chân lông của Trần Đức đều đang chảy máu, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả mái tóc màu đen cũng nhuốm màu đỏ, máu tươi tưới cả người anh thành người máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK