Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì họ có thể đánh bại Tùy Lập Hiên như thế không?

Không thể!

Chẳc chắn là không thế!

Vì thế, họ đưa ra một kết luận.

Bọn họ, mười ngàn phần trăm không phải là đối thủ của Trần Bát Hoang!

Giờ phút này.

Tất cả đều chìm trong hoảng sợ, tất cả đều không dám mớ miệng nói chuyện, khoang hạng nhất đầy náo nhiệt bổng chốc lặng ngắt nhưtờ, cây kim rơi xuống cũng có thế nghe thây.

“Sao, Trần Bát Hoang tôi vẳn ngồi đây chờ các người tới giết này, bây giờ các người lại không dám à?”, lại một chén rượu cạn đáy, Trần Đức đảo mắt qua tất cả mọi người, mỗi lần lướt qua một người thì ké đó lại tránh đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Sao thế, không dám nói nữa rồi hả? Lúc nãy vẫn còn người đứng cười cơ mà? Cười nữa đi, nói nữa đi!”

Bầu không khí chìm vào sự yên tĩnh mà aỉ cũng sợ.

Toàn bộ khoang hạng nhất đều chìm vào sự lặng lẽ đến kỳ lạ.

Mọi người.

Đều bị khí thế của Trần Đức nghiền nát, giẩm nát dưới chân, không có ai dám lên tiếng.

“Cậu Trần…”

Sự yẻn tĩnh kéo dài lảu thật lảu.

Xa xa, một ông lão run rấy chậm rãi đi tới, Đó chính là Phương Nhạc Hải đón tiếp mọi người, trong tay ông ta là một vò rượu, đến chồ Trần Đức: “Cậu Trần, một vừa hai phải thôi là được rồi, những người có mặt ớ đây đều là khách quý của đảo Định Thiên, đảy là rượu ngon lão cất giữ suốt ba mươi ngàn năm qua, vị rất thơm, mong cậu nhận cho”.

Phương Nhạc Hải giơ một vò rượu lên.

Vò rượu chỉ lớn chừng một bàn tay, nhưng trên thân vò lại dày đặc đạo văn, có thế thấy nó không nhỏ như vẻ bề ngoài.

Tuổi thọ của nó cũng khá cao rồi, có thế cảm nhận được điều đó.

Thế nhưng.

Trần Đức không nhận lấy rượu mà chỉ nở nụ cười lạnh: “Ha ha… Phương Nhạc Hải, ông xuất hiện đúng lúc quá nhỉ, lúc nãy khi Tùy Lập Hiên muốn giết tôi sao không thấy ông xuất hiện? Bây giờ lại vội vàng nhảy ra, sợ tôi phá bữa tiệc đảo Định Thiên này hả?”

Sắc mặt Phương Nhạc Hải bỗng chốc tối sầm, gương mặt già nua ấy đỏ bừng, tay cầm vò rượu cũng khẽ run run.

Giọng ông ta cũng có vẻ run rẩy.

Trước đó không xuất hiện là vì ông ta cũng chướng mắt Trần Bát Hoang, một Trần Bát Hoang chết thì có làm sao, nào ngờ anh lại mạnh đến vậy?

Phương Nhạc Hải hối hận đến xanh cả ruột.

“Mong cậu có thế nể mặt lão già này một chút”, im lặng thật lâu sau, Phương Nhạc Hải mới nói: “Cầu xin cậu đấy!”

Trần Đức vần khỏng hề nhúc nhích.

Phương Nhạc Hải buộc lòng phải cầu cứu, nhìn về phía Cơ Hòa đằng xa, Cơ Hòa cùng ngầm hiếu được, vội vàng tiến lên cầu xỉn: “Thưa cậu, hãy nhận lấy vò rượu này đi được không, xem như nể mặt Thánh Nữ, được chứ?”

“Được rồi”.

Lúc này, Trần Đức mới nhận lấy vò rượu đó.

Sau đó.

Anh đứng dậy.

Đi về phía bàn của Lâm Hàn Quang, Trương Hằng Chi.

“Cậu Trần…”, Phương Nhạc Hải cứ tưởng Trần Đức vẵn còn muốn gây chuyện, sợ đến mức mất hồn lạc phách, muốn nói gì đó thì bị Cơ Xung giữ chặt, lác đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu anh Trần đã nhận rượu của ông thì sẽ không ra tay, yên tâm đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK