Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy bọn họ là chuyên gia, giáo sư, nhưng khi đối mặt với bức thư họa này, vẫn không dám chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì hàng nhái tinh vi rất nhiều, mà bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy tranh thật của Đường Dần, chỉ có thể xác định sơ bộ, đây đúng là đồ cổ!

Hơn nữa bức tranh này, cho dù không phải của Dường Dần, thì chắc chắn cũng là hàng giả sao chép từ một người cùng thời!

Nói cách khác, cho dù là hàng giả, thì cũng là hàng giả siêu cao cấp!

“Cậu Trần…”, Lục Trầm Ba cất dụng cụ quan sát, bước tới trước mặt Trần Đức, lúc này thái độ trở nên cung kính thấy rõ: “Họ Lục tôi vừa rồi quá tự cao tự đại, xin lỗi cậu, tôi sai rồi!”

“Cậu Trần, xin lỗi!”

“Cậu Trần, chúng tôi sai rồi!”

Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt cũng lên tiếng, chủ động xin lỗi Trần Đức, trước đó bọn họ đã phủ định, cho rằng Thanh Hà Thượng Đồ là giả, nhưng bây giờ, sự thật đã giáng vào mặt họ một cái tát!

Bức tranh này, rất có khả năng là

thật!

Nhưng mà…

Với thận phận hiện tại, bọn họ vẫn chưa đủ tư cách giám định bức tranh này!

Bởi vì…

Bút tích của Đường Dần thật sự quá ít, quá quý giá!

“Không sao cả”, Trần Đức thật ra cũng không để tâm mấy: “Sao nào, cuộn tranh của tôi có thể đáng giá bao nhiêu?”

“Chuyện này… Thật không dám giấu diếm…”, Lục Trầm Ba xấu hổ nói: “Với kinh nghiệm hiện tại của chúng tôi, tuy có thể nhìn ra hết tám phần là đồ cổ thật, nhưng mà… vẫn không có cách nào phân biệt thật giả, nói đúng hơn là, chúng tôi không đủ tư cách chứng minh đây là hàng chính phẩm”.

“Hửm?”

Trần Đức hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Cậu Trần, cậu yên tâm, tôi sẽ nhờ người đi mời Thạch Vân Sinh lão tiên sinh đến đây, ông ấy là thái sơn bắc đẩu trong giới thư họa, đã từng nhìn thấy bút tích thật của Đường Dần, chắc chắn ông ấy có thể phân biệt được!”

“Nếu như là thật, một mình ông ấy cũng không đủ chứng minh, tôi sẽ mời cả thầy tôi đến luôn, ông ấy lẽ ra phải có mặt ở đây mới đúng”, Tôn Hưng Quốc nói theo, sư phụ của ông ta cũng là nhân vật đáng gờm trong giới cổ vật, tên là Chu Quý Long.

“Vậy xin nhờ các vị”, Trần Đức cảm ơn.

“Cậu Trần, cậu không cần cảm ơn, được chứng kiến hay dự phần vào cuộc giám định Thanh Hà Thượng Đồ, chúng tôi mới là người phải cảm ơn cậu!”, Tôn Hưng Quốc nói.

Lời ông ta nói là sự thật, nếu có một ngày bọn họ được tham gia vào công tác giám định Thanh Hà Thượng Đồ, vậy thì lúc đó, danh tiếng, tư cách và thân phận của bọn họ chẳng khác nào thuận nước đẩy thuyền!

Lục Trầm Ba và Lâm Đồng Kiệt cùng nhau đi mời Thạch Vân Sinh, Tôn Hưng Quốc đi mời sư phụ của ông ta, ba người hoang mang phấn khích, cảm thấy mình gặp được báu vật tuyệt thế.

“Ba ông già này thú vị thật đấy”,

Miêu Tiểu Thanh cười khanh khách: “Mới đầu còn hờ hững không thèm liếc mắt, bây giờ còn nóng ruột hơn cả cậu nữa, Trần Đức này, bức tranh này của cậu thật sự là bút tích của Đường Dần sao?”

“Có thể… là thật!”

Ba chuyên gia cứ rối rít hết cả lên như thế, khiến cho Trần Đức bắt đầu hoài nghi đây có phải bút tích của Đường Dần thật không, dù sao thì anh cũng hoàn toàn không hiểu biết gì về thư họa cả.

Sở dĩ anh cho rằng bức tranh này đáng giá, là hàng thật giá thật, chính là bởi vì anh có thể nhìn thấy từ bức tranh phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Biết đâu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK