Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà.

“Ha ha…”

“Ha ha ha ha!’

Đột nhiên, Trần Đức nở nụ cười.

Cười đến mức khoa trương, trong tiếng cười đó là sự phẫn nộ, cùng chút đùa cợt và châm chọc.

Tiếng cười kéo dài mãi không thôi, mãi vẫn không dừng lại.

“Trần Bát Hoang, cậu cười cái gì, cười đã chưa?”

Sắc mặt Nam Cung Trần trở nên âm u, đến tận lúc này rồi mà vẫn còn cười, đúng là không nể nang ai.

Bấy giờ.

Trần Đức mới thôi không cười nữa, xoa khóe mắt cười chảy cả nước mắt: “Xin lỗi nhé, thật lòng xin lỗi, tôi không nhịn được”.

“Bởi vì… Nó thật sự rất buồn cười, thứ lỗi cho tôi nói thắng, tôi thấy hình như ông… Giống một lão già lú lẫn vậy, đúng thế, chính là già lú lẫn. Không phải giống, chính là một lão già lú lẫn hàng thật giá thật không pha tạp đấy!”

Trần Đức là một người khá văn minh, rất ít khi nói bậy hay mầng chửi người.

Nhưng lần này anh thật sự không thế nhịn được, lão già này tỏ vẻ cao cao tại thượng, chí tôn vô địch, đúng là quá ngứa đòn.

Đưa ra ba yêu cầu, có cái nào không được tính là quá đáng? Có điều nào không vượt qua nguyên tắc của Trần Đức?

“Ông trốn trong không gian như một con rùa rụt cổ, bây giờ mới dám xuất hiện, thì ông lấy đâu ra tự tin đế đặt ra ba yêu cầu đó cho tôi thế?”

“Mẹ ông cho ông cái tự tin đó hả?”

“Kim Tứ Hải phải chết, đó là lời tôi nói!”

Giọng Trần Đức không lớn, không nhỏ, vừa đú để vang đến tai tất cà những võ giả đang có mặt ờ đây, vừa nói xong thì họ đã thấy Trần Bát Hoang tiếp tục giơ tay!

Một chưởng đao được giơ lên cao, rồi bổ xuống đầu Kim Tứ Hải với khí thế sét đánh không kịp che tai!

“Không!’

Kim Tứ Hải vẵ một lớp một hôi lạnh.

Thế nhưng.

Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng phong phú, khi Trần Đức ra tay thì hắn đánh trả lại theo phản xạ có điều kiện.

Áo giáp màu vàng từ trên người hắn gỡ ra, tạo thành một tấm chắn thật dày, bao trùm kín kẽ trước mặt hắn, đồng thời, hắn cũng nhanh chóng ném sát trận ra, chắng những thế, hân còn tung ra võ kỹ hòng phản kháng.

Đáng tiếc.

Tất cả mọi hành động đó đều hoàn toàn vô ích, sự chênh lệch của hắn với Trần Đức, nói thắng ra chỉ là một cảnh giới mà thôi, Trần Đức tiến vào Cực Cảnh có thế dê dàng giết chết hắn.

Chưa đến nửa giây.

Chường đao đã rơi xuống!

Tiếp xúc với lá chắn màu vàng!

“Keng keng keng!”

Nhất thời, tiếng kim loại thối quét, những tỉa lửa lóe lẽn, cỏ thể thấy rất rõ chưởng đao của Trần Đức

như có thể cắt hết tất cả mọi thứ, trực tiếp chẻ đôi lá chắn, đánh về phía Kim Tứ Hải.

Mặt Kim Tứ Hải đầy dữ tợn, đã sớm chuẩn bị võ kỹ để chống đỡ, một lần nữa ngưng tụ ra lá chắn phòng ngự.

“Rắc!”

Chỉ là, nó chẳng có tác dụng quái gì cả, sau một âm thanh trong trẻo, lớp phòng ngự của hắn đã nát bấy như thủy tinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK