Dao của Trần Đức ngừng lại giữa không trung: “Thân thế? của tao?”
Hai chữ nọ dường như vừa chạm vào gốc rễ thần kinh của anh.
Anh từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện.
Cha mẹ, thân thế đều giống với đại đa số cô nhi khác, đó là phần nhạy cảm nhất anh luôn giấu ở nơi tối tăm tận sâu trong lòng.
“Phải… phải…”, Tà Vô Cương khổ sở nói: “Tao xin mày đấy, tao lạy mày, để tao chết quách đi, được không? Đừng mà… đừng giày vò tao thêm nữa…”
“Rốt cuộc thì tao là ai, người tìm đến mày là kẻ nào, còn nữa, còn những ai đã ra tay giết anh em tao? Tao cho mày mười giây cuồi cùng, hết mười giây, tao sẽ đâm mày thêm 100 nhát, tao bảo đảm sẽ đau hơn, tàn nhẫn hơn vừa rồi nhiều!!!”, Trần Đức nhìn gã, ánh mắt rực lửa, anh có cảm giác đã đến rất gần chân tướng về thân thế mình.
Hơn nữa, chẳng lẽ thân thế của anh không bình thường?
Nếu không, bình thường sẽ không ai sai người như Tà Vô Cương đến giết anh.
Tất nhiên là…
Ngoài Tà Vô Cương, anh cũng muốn biết còn kẻ nào đã giết chết anh em mình!
“Mày… mày…”
“Bụp!”
Tà Vô Cương vừa định mở miệng, đột nhiên ngay giữa hai hàng lông mày của gã chợt vỡ ra một đóa hoa bằng máu, vừa nói được mấy chữ, sắc mặt gã chợt cứng đờ…
Giây sau…
Đầu gã ngoẹo xuống, đứt hơi tắt thở.
Chết ngay lập tức.
Đồng thời, Trần Đức đột ngột giơ tay lên, tóm gọn giữa không trung.
Sau đó mở lòng bàn tay ra.
Trong tay anh là một đầu đạn màu đen còn dính máu đỏ tươi, lặng lẽ nằm yên.
Có bắn tỉa!
Trần Đức lập tức phán đoán dựa theo đường đạn bay tới, nhìn lên một tòa ao ốc, lúc này trên sân thương, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt anh.
Sau đó, hắn ta giơ chân ra khỏi sân thượng, nhoài hẳn ra ngoài không khí, nhảy thẳng xuống!
Nhảy xuống ở độ cao hơn 200m.
“Này…!”
“200m lận đó, lại… lại thêm một cao thủ nữa sao?”
“Những kẻ này rốt cuộc có phải người không vậy?”
Các vị doanh nhân trên quảng trường cũng nhìn theo ánh mắt Trần Đức, phát hiện tên bắn tỉa, thấy hắn nhảy xuống không chút sợ hãi, trong lòng bất giác cho rằng lại thêm một cao thủ nữa xuất hiện!
“Rầm!”
Nhưng mà…
Lời còn chưa dứt, thân thể người rơi tự do không hề giảm tốc, cứ thế đâm sầm xuống đất, hệt như một tảng thiên thạch rơi xuống, tứ chi biến dạng, chết tại chỗ.
Khẩu súng trong tay cũng nát vụn!
Âm thanh quá lớn khiến mọi người nhảy dựng, nhìn thấy thi thể nhầy nhụa, ai nấy sợ ngây người, mi mắt giật nảy, trong lòng tim đập như trống trận.