Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Tử Huyên, nhân lúc này mau chóng nhận sai với cậu Lăng, đi theo cậu Lăng, nếu không Trần Bát Hoang mà chết, rất có thể Trần Võ Si sẽ kéo theo chúng ta vào, không có cậu Lăng che chở, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn, mau đi đi!

Đừng chỉ nghĩ đến mình, cũng phải nghĩ đến

chúng tôi, nghĩ đến nhà họ Lâm!”

Trên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Đông Nhạc đỏ bừng bất thường. Đúng, Trần Đức rất mạnh, nhưng trước mắt so với Trần Võ Si thì có là

gì?

Lâm Tử Huyên im lặng, không nói một chữ.

Lời của Lâm Đông Nhạc như từng cái kim nhọn đâm mạnh vào trong lòng cô ta.

Trần Đức ra mặt cho cô ta, bây giờ rất có thể sẽ chết.

Nếu cô ta lại đi theo Lăng Nhất hải, làm nha hoàn bên cạnh Lăng Nhất Hải, cô ta có còn là con người không?

Cô ta chí đành nhìn sang Trần Bát Hoang, ánh mắt kiên định.

Nếu Trần Đức chết, cô ta tuyệt đối không sống tạm bợ!

Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lẽn vẻ lo lắng căng thẳng không thể che giấu.

Trần Đức nhìn thế tấn công khủng bố của Trần Võ Si ập về phía mình, lập tức đất chuyển núi rung, sóng cuộn ngút trời.

So với Trần Võ Si nấm trong tay bí pháp nhà họ Trần, võ kỹ trong tay Trần Đức như một đống gân gà, rác rưởi, vô vị, bỏ đi không đáng tiếc.

“Võ kỹ, không có võ kỹ cường mạnh, đối diện với những người này, vẫn rất mất sức, thậm chí có thế sẽ chết”.

Trần Đức tự lấm bấm, anh suy diền võ kỹ mà mình sáng tạo ra lần nữa.

Anh bắt đầu điên cuồng khích động cực cảnh, âm dương kinh và Tự Tại Thần Ma Công cũng điên cuồng vận hành, nguyên khí màu đen trắng trớ nên xám mờ trong tích tắc, sau đó bị nguyên khí hỗn độn hấp thụ, đồng hóa.

Phương thức tu hành của anh khá đặc biệt, trong thế giới thần hồn, đại đạo vạn thiên lại không có con đường của anh.

Không có đại đạo gần như đồng nghĩa với không có được sự công nhận của trời xanh.

Con đường của anh đã định sẵn sẽ rất gian

nan.

Nhưng Trần Đức chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ, đi cả đoạn đường cho đến hiện tại, anh đâu từng nghĩ đến từ bỏ?

“Không có đại đạo của mình, thì sáng tạo ra một đại đạo, một con đường thuộc về mình!”

“Ta chính là đại đạo, đại đạo chính là ta”.

Trần Đức kiên định đạo tâm, suy diễn võ kỹ, thăng hoa trong cực cảnh, nguyên khí trâng đen hồ trợ lần nhau, giống như một tấm thái cực đồ đang vận hành, anh mơ hồ cảm thấy, dường như xiềng xích, lặng lẽ bị vỡ vụn.

Cùng với xiềng xích của Trần Đức bị phá vỡ, nguyên khí đen trắng toàn thân từ trên xuống dưới hòa thành nguyên khí hổn độn, một dòng khí tức hỗn độn cố xưa bỗng phát ra.

Thời hồng hoang ban đầu, nguyên khí chưa bị phân chia.

Trong hỗn độn, trời đất khai mở.

Đây chính là con đường mà Trần Đức mở riêng cho mình…

“Rất tốt, chém giết với Trần Võ Si tao, còn dám phân tâm?”

Nhìn thấy Trần Bát Hoàng như đang chìm sâu vào trong cảm ngộ, Trần Võ Si liền nổi giận, từ nhỏ đến lớn, từ xưa đến nay, ai dám đối với hắn như vậy?

Bất kỳ người nào nhìn thấy Trần Võ Si hắn, chẳng phải cũng ngoan ngoãn lui xuống?

Trần Võ Si hân chính là con cưng ông trời, thực lực, tu vi đều là hàng đầu, bất kỳ ai nhìn thấy hắn cũng không dám coi thường hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK