Bẽn trên, ba người Đệ Ngũ Vệ Đông cũng hơi nhíu mày.
“Hiên, cậu ta chính là người có thế sánh ngang với Long Đằng và Tố Hàn Hương đó hả?”
Ánh mắt Đệ Ngũ Vệ Đông có chút khó chịu.
Long Đằng và Tổ Hàn Hương là ai cơ chứ?
Danh tiếng của hai người họ đã vang vọng cả Tây Hải, là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ, trong suy đoán của Đệ Ngũ Vệ Đông, muốn sánh vai với họ thì ít nhất cũng phải là Thần Vương đỉnh phong mới đúng chứ?
Kết quả thì sao, chỉ có Thần Vương tứ trọng?
Chẳng trách người ta lại bàn tán, tộc trưởng như ông ta cũng thấy khó chịu nữa là.
“Bấm tộc trướng, chính là cậu ấy!”
Đệ Ngũ Hiên nói: “Cậu ấy họ Trần, tên Sinh, tự Bát Hoang, ông có thể gọi là Trần Bát Hoang. Long Đế Bắc Hoang ngự ban danh hiệu Hoang Thiên Vương. Tộc trường, đừng thấy cảnh giới cậu ấy thấp mà lầm, lực chiến thực sự có thể đánh với Bán Thánh một trận”.
“Phụt!”
Đệ Ngũ Hiên vừa dứt lời, trong đám đông đã có một thanh niên hai bảy, hai tám tuổi đeo đao cười nói: “Dù Đệ Ngũ Khôn tôi đã là Thần Vương bát trọng nhưng cũng chỉ đánh được một trận với Thần Vương trung kỳ mà thôi, tứ trọng, đánh với Bán Thánh một trận hả? Bác Đệ Ngũ Hiên, câu chuyện này không buồn cười tí nào”.
Người lên tiếng không phải ai xa lạ, là đứa chắt của Đệ Ngũ Vệ Đông, Đệ Ngũ Khôn!
Thần Vương bát trọng đính phong!
“Tộc trưởng, tôi tuyệt đối không nói quá lời”.
Đệ Ngũ Hiên nhấn mạnh, trên thực tế, ông ta không hề nói quá lên mà đã khiêm tốn phần nào, sao Trần Bát Hoang chỉ có thể đánh với Bán Thánh đơn giản vậy? Anh có thể giết cả Bán Thánh!
Nhưng…
Đó là lúc anh chí mới là Thần Vương tam trọng!
Nói thật, khi Trần Đức đế lộ cánh giới, trong lòng Đệ Ngũ Hiên cũng vô cùng khiếp sợ.
Cũng hết cách.
Bời vì hai ngày trước, anh vẫn còn là Thần Vương tam trọng!
Chỉ trong hai ngày, Trần Bát Hoang lại đột phá lên cảnh giới khác!
Tốc độ đó khiến ông ta cảm thấy rung động!
Đệ Ngũ Hiên nói với Đệ Ngũ Vệ Đông xong, lại chuyển sang mọi người trong sảnh, nói với họ: “Nếu
mọi người không tin, nội trong Bán Thánh, hoan nghênh bất kì người nào đứng ra so chiêu với Bát Hoang!”
Xa xa, Trần Đức mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại khẽ than thở.
Gia tộc lớn quả nhiên là nơi nói chuyện bằng thực lực, từ khi anh đứng ra đến giờ, không ai quan tâm tại sao anh lại đến, rốt cuộc là vì chuyện gì. Mọi người chỉ lo nghi ngờ thực lực và cảnh giới của anh!
Cạnh tranh bên trong gia tộc còn tàn khốc và vô tình hơn thế lực bên ngoài!
Thể hiện rất rõ cái gọi là không có thực lực thì không có quyền lên tiếng!
“Được, nếu Hiên đã tin chắc như thế thì trong số những người ở đây, có ai muốn thử không?”