Nói xong, còn ngang nhiên giơ một chân giẫm lên người Cơ Hoa ngay trước mặt đám người Cơ Tuyết, một tiếng ‘bụp’ vang lên, toàn thân Cơ Hoa nổ tung, máu thịt tung tóe!
Hành động của hắn quả thật không hề có chút kiêng kỵ!
Phải biết rằng nơi này là hải tộc, cung Hải Vương này lè trung tâm quyền lực của hải tộc, giống như hoàng cung của hoàng đế!
Mà bây giờ, Kim Tứ Hái đứng ớ đại điện cung Hải Vương, ngay trước mặt đám cường già hải tộc, đạp chết tam trưởng lão của hải tộc!
Cảnh tượng như vậy quả đúng là một tát bôm bốp vào mặt toàn bộ hải tộc này!
Sắc mặt của từng người trong hải tộc cực kỳ khó coi!
Nhưng,
Bọn họ không còn cách nào, thật sự hết cách!
Bát Nguyên Tông đứng hàng thứ mười sáu trong tông môn thế lực, gia tộc Tây Hầi. Mặc dù Kim Tứ Hải trẻ tuổi, nhưng hắn lại là tông chủ của Bát Nguyên Tông!
Cảnh giới,
Cố Bản tám giai!
So với tộc trưởng trước Cơ Trường Vân, còn cao hơn cả một đại cảnh giới!
Vừa rồi vì Cơ Hoa chất vấn một câu với Kim Tứ Hải, nói hắn nhất định sẽ bị báo ứng,
Kết quả,
Kim Tứ Hải liền ra tay không chút dấu hiệu.
Một quyền che mặt Cơ Hoa, toàn bộ quá trình chưa tới ba cái hít thở, Cơ Hoa bỏ mạng tại chỗ, khống có bất cứ oán niệm gì!
Cơ Tuyết mặt như giấy trắng, đầy khó coi, ánh măt đỏ tươi, vừa nhậm chức liền gặp phái ké địch mạnh như vậy, dù ngày thường cô ta có bình tĩnh như thế nào thì trong đầu cũng trống rỗng, hỗn độn, trong thời gian ngắn tạm thời mất đi tư duy.
“Chậc chậc, đây chính là tộc trưởng hải tộc sao, con mẹ nó đúng là rác rưởi, tôi xem nào, chậc chậc, vừa mới đến cảnh giới Quy Nguyên, hải tộc đúng là ngày càng tệ”.
Kim Tứ Hải đùa cợt liếc nhìn Cơ Tuyết: “Không chỉ có thực lực không đủ, ánh mầt cũng không ốn, còn nhìn trúng cái tên Trần gì đó nhỉ, ồ, đúng, là Trần Bát Hoang. Ha ha, đứa con nuôi Đoàn Phong Trần của tôi rốt cuộc có cái gì không tốt, hả?”
Trong đại điện mênh mông, tất cả đều tràn đầy giọng nói phách lối châm chọc của Kim Tứ Hải.
“Cơ Tuyết, sao hả, không ngờ bố nuôi tôi sẽ đích thân tới nơi này sao?”
Đoàn Phong Trân cười gằn: “Có Trần Bát Hoang làm chỗ dựa, hải tộc các người không phải rất phách lối sao? Hả? Phách lối tiếp đi, Trần Bát Hoang đâu? Hắn không dám đi ra? Rùa rụt cố hả?”
“Đoàn Phong Trần!”
Cơ Tuyết vừa lấy lại tinh thần từ trong chấn động và cái chết bi thương của tam trưởng lão, cô ta cắn rảng nói: “Anh thật là một tên tiếu nhân hèn hạ, Bát Hoang tha cho anh một mạng, anh liền đối xử với chúng tôi như vậy? Đây chính là chỗ tôi xem thường anh, anh kém xa so với Trần Bát Hoang, cho dù anh mời tới bố nuôi anh hay ông nuôi anh cũng được, anh ở trong lòng tôi chính là một tên tiểu nhân, mãi mãi là tiếu nhân!”
“Cơ… tộc trưởng, đừng làm loạn!”
Cơ Trường Vân nghe thấy tiếng mẳng của cô ta, sợ đến mức mí mắt không ngừng nhảy, nếu đắc tội chết với Đoàn Phong Trần và Kim Tứ Hái, hôm nay hải tộc bọn họ tuyệt đối khó thoát khỏi một kiếp!
“Nhịn, bây giờ chúng ta phái nhịn”.
Cơ Trường Vân thấp giọng nói: “Chờ ba vị lão tổ đến đây, nhất định có thế giái quyết chuyện này!”
“Đúng vậy, tộc trưởng!’
‘Tộc trướng, nếu cô còn như vậy, khả năng hái tộc sẽ máu chảy thành sông đấy!”
Mấy trưởng lão còn lại cũng truyền âm thần thức, trong đó không thiếu mấy vị trưởng lão ban đầu ủng hộ Cơ Tuyết.
Không còn cách nào khác, Kim Tứ Hải quả thực quá mạnh mẽ!
Chỉ một chiêu giết chết Cơ Hoa đã khiến bọn họ kinh hãi rồi, trước khi ba vị lão tổ hải tộc xuất hiện, bọn họ không muốn đố máu thêm nữa.
“Phong Trần, không phải con thích cô gái này sao. Ha ha, nói cho con biết, trên thế giới này không có thứ gì mà thực lực không thể chinh phục”.