Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức cứu Đệ Ngũ Hiên, lấy ra một viẽn đan dược nhét vào trong miệng ông ta.

Đan dược lập tức tan trong miệng, thương tích của Đệ Ngũ Hiên nhanh chóng hồi phục bốn năm phần.

“Có thể đợi được con quay lại, cậu chịu chút khố này cũng không sao, ha ha… rất đáng!”

Đệ Ngũ Hiên rơi nước mắt, sự cường mạnh của cháu trai khiến ông ta cảm thấy vui mừng, tự hào.

“Cậu, là Đệ Ngũ Vệ Đông khiến cậu bị thương thế này, phải không?”

Đột nhiẽn, Trần Đức sầm mặt hỏi.

“ừm!”

Đệ Ngũ Hiên gật đầu, không hề che giấu, một tháng nay, ông ta thực sự sống không bằng chết.

Mỗi một ngày, mỗi một khắc, mồi một giây đều sống trong giày vò và đau khổ!

Tất cả đều nhờ Đệ Ngũ Vệ Đông ban cho!

“Được”.

Trần Đức lại hạ xuống thuyền, ánh mắt lướt qua ba người Long Hải Thăng, Tổ Trường Không, Tạ Bình, dừng lại nhìn thẳng mặt Đệ Ngũ Vệ Đỏng.

Đột nhiên, Đệ Ngũ Vệ Đỏng bỗng run lên, sắc mặt trở nên xám xịt như gan heo, cần khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Trần Bát Hoang, cậu, cậu muốn làm gì?”

Trần Đức đến bên chiếc ghế trước bàn trên thuyền chiến, thản nhiên ngồi xuống, lấy ra một bình rượu từ trong nhẫn Tu Di Nạp, uống một ngụm:

“Tôi cho các ông thời gian một canh giờ, tìm hết tất người người có thế gọi được, con át chủ bài có thể điều động được đến đây, tôi ở đây đợi các ông”.

Ùm?’

Đệ Ngũ Vệ Đông hơi ngẩn người, sau đó, ông ta không hề do dự, lập tức rời đỉ!

Bất luận Trần Đức nól thật hay đùa, ông ta cũng phải thử!

Dù sao đối diện với Trần Bát Hoang, ỏng ta chết chắc!

Cho nên cầu sống trong cái chết, bất luận thật hay đùa, ông ta buộc phải đi!

Trần Đức cũng không đuổi theo!

“Ha ha ha!”

Đi đến một khoảng cách tự cho rằng an toàn, Đệ Ngũ Vệ Đông cười, tức giận đến bật cười, giọng nham hiểm, âm lạnh.

“Trần Bát Hoang, hay cho một Trần Bát Hoang, cậu tưởng cậu vô địch thật hả? Ha ha, thả tôi đi là quyết định sai lầm nhất trong đời cậu, tôi nhất định sẽ bắt cậu phải chết, cho cậu chết không có chỗ chôn!”

Vừa dứt lời, Đệ Ngũ Vệ Đông lấy ra một cuộn sớ, trong phút chốc biến mất tại chồ, từ đầu đến cuối, Trần Đức không hề hành động gì, cứ yên lặng

ngồi đó uống từng ngụm từng ngụm!

Hai người Long Hải Thăng, Tạ Bình thấy vậy, quay sang nhìn nhau, ánh mắt độc ác, sau đó lần lượt bỏ đi!

Trước khi rời đi, hằm hằm trừng mắt nhìn Trần Đức một cái, trong đôi mắt sát ý sôi sục, ngang ngược!

Chuyện đã đến mức này, không phải mày chết thì tao sống, Trần Bát Hoang buộc phải chết!

Đồng thời, đám người Đệ Ngũ Khôn, Long Đằng cũng đều nối đuôi nhau rời đi.

Bốn gia tộc lớn chỉ còn lại Tố Trường Không, Tố Hàn Hương, ông ta đứng tại chỏ, không đi, cũng không có ý muốn rời đi.

“Ông không đi sao?”

Trần Đức cất giọng bình tĩnh hỏi.

“Không đi”.

Tố Trường Không lắc đầu, ông ta đúng là không đi.

Bởi vì ông ta muốn cược một trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK