“Được, cảm ơn sư huynh Từ!”, Âu Dã Tư Linh cười khẽ, linh hoạt như tiên, cô ta bày tỏ cảm ơn.
“ừ, cô cố gắng tập luyện, tôi đi đây”.
Từ Phong xoay người rời đi.
Không bao lâu, ngoại viện truyền ra một tin tức kinh hoàng!
Nghiêm Hoa thực lực đứng thứ năm ngoại viện lại muốn khiêu chiến với Trần Bát Hoang!
Hơn nữa,
Còn là cuộc chiến sinh tử!
Không chỉ là muốn khiêu chiến Trần Bát Hoang, hắn còn công khai tuyên bố với bên ngoài, vợ của Trần Bát Hoang chính lè người phụ nữ của hắn, đế
cô ta tám rửa sạch $ẽf chuẩn bị võ kỹ xong xuôi, đợi sau hai ngày chém chết Trần Bát Hoang thì sẽ từ từ sủng ái!
Tin tức này lập tức khiến ngoại viện sôi trào!
“Nghiêm Hoa, một năm rồi hân chưa ra tay, lần này sẽ đối phó với Trần Bát Hoang thế nào?”
“Mẹ kiếp, vừa đến đã chống lại Nghiêm Hoa, Trần Bát Hoang chết chắc rồi!”
“Tỏi biết nguyên nhân rồi, biết Chu Tư Linh đó không, hôm nay tôi đi ra khe suối bắt cá thì nhìn thấy cô ta và sư huynh Nghiêm Hoa… Cậu hiếu chứ!”
“Mẹ kiếp, kinh vậy à?”
Tin tức Nghiêm Hoa khiêu chiến Trần Bát Hoang truyền ra không lâu, lại một tin tức khác bùng nổ khiến người ta đầy bất ngờ và kinh hoàng!
Trần Bát Hoang chết rồi!
Chết ớ suối Thiên Hỏa!
Các võ giả ngoại viện lần lượt kinh ngạc đến
cực điếm, đích thân chạy đến ký túc xá của Trần Đức kiếm tra,
Quả nhiên!
Ký túc xá không có bóng người!
“Tên kia là sợ Nghiêm Hoa nên chạy đi tự sát?”
‘Thần Tôn năm giai đi đến suối Thiên Hỏa, đây không phải tự sát thì là cái gì?”
“Hắc, chắc là lo lắng sư huynh Nghiêm hành hạ hắn!”
“Nhất định là như vậy, chết ở suối Thiên Hỏa thì quá nhẹ nhõm, tên nhãi kia cũng thõng minh đấy, nếu rơi vào tay Nghiêm Hoa, ha ha…”
“Theo nhưtôi biết, Nghiêm Hoa đang bế quan, sắp đột phá rồi, kiếm Thiên Ma cũng sẳp đạt đến viên mãn, đáng tiếc lại không có cơ hội gặp hẳn đế ra tay”.
Tin tức bay đầy trời ngoại giới, duy chí có Âu Dã Tư Linh không biết, cô ta vẫn đang luyện kiếm, chăm chỉ hơn gấp trăm lần người bình thường.
Sâc trời dần tối,
Đêm đến,
Những ngôi sao chấm li ti lóe lên ánh sáng,
Sâu trong suối Thiên Hỏa, khác với vẻ tối đen của ngoại giới, nơi này vẫn đỏ bừng sáng ngời một mảng, trong không khí lúc nào cũng cuồn cuộn hơi nóng.
“Phù…”