Chỉ đôi ba lời đã từ bỏ hoàn toàn.
Loại người này, tương lai chắc chắc sẽ không đi xa được.
‘Trần huynh, vừa ra ngoài đã ân ân ái ái, thật quá đáng đấy?”, phía xa, Tu La Tử nhìn hai người Trần Đức, Vân Tịch Dao đưa đấy thả thính, cười lớn tiến lên: “Anh chàng này đúng là mạng lớn, còn có thế sống trở về”.
Vừa dứt lời, Tu La Tử đột nhiên cau mày.
Hắn ta cực kỳ nhạy cảm phát giác Trần Đức đã ở bên bờ đột phá, hơn nữa, vì hai người đứng gần nhau, hắn ta phát giác được khí tức của ấn ký Thiên Tâm!
‘Trần huynh, chúc mừng anh khải hoàn trờ về, tôi còn có chút chuyện khác, xin cáo từ trước”.
“Được!”
Trần Đức có ấn tượng rất tốt với Tu La Tử, vì vậy rất thân thiện với hắn ta: “Hôm khác gặp lại!”
Vừa dứt lời, Tu La Tử đã hóa thành sương đen, biến mất tại chồ.
Trong bóng tối, An Nhã Hi nhìn chằm chằm Trần Đức và Vân Tịch Dao, bây giờ, cô ấy khỏng thích hợp xuất hiện trước mặt Trần Đức, cũng lặng lẽ bỏ đi.
“Bát Hoang, cùng tôi đi gặp bố, đế ông ấy làm quen lại với anh, được không?”, Vân Tịch Dao cất giọng mềm mỏng, khoác cánh tay Trần Đức, khá thân mật.
“Được, nhưng… phải đợi chút đã, tôi còn có chuyện cần làm”, Trân Đức quay đầu, nhìn sang thú Thủy Hư: “Cậu nhóc, lại đây!”
Lại mở đôi mat ngự thú ra, liền sau đó, lại thấy thú Thủy Hư nhảy vọt lên, phía trước Trần Đức, một đường khe nứt không gian mờ ra, thú Thủy Hư trực tiếp chui vào.
Đồng thời, hồ Nhược Thủy như hơi nước, trong thời gian mười hơi thở, lập tức bốc hơi, hồ Nhược Thủy mênh mông chí còn lại vùng đất khỏ cạn!
Cùng lúc đó, trong tiếu thiên địa đơn điệu của Trần Đức, hồ Nhược Thủy cũng lặng lẽ xuất hiện, còn thú Thủy Hư yên tĩnh ẩn náu dưới đáy hồ Nhược Thủy.
“Lại là một con át chủ bài”.
Sự cường mạnh của thú Thủy Hư, sự đáng sợ của hồ Nhược Thủy đều không cần phải nghi ngờ, đã có nó, tương lai đối phó với Trần Nguyên Vũ, Trần Đức cũng thêm một phần nắm châc.
Khi mọi việc xong xuôi, Trần Đức và Vân Tịch Dao cùng đến trước Vân Diệp và hai vị thái thượng trưởng lão đảo Định Thiên, ánh mắt dồn lên Vân Diệp, thản nhiẻn nói:
“Vân thánh chủ, bât đầu từ hôm nay, con gái ông chính là người phụ nữ của Trần Bát Hoang tôi, ông, không có ý kiến chứ?”
Trần Đức cũng khỏng khách sáo với Vân Diệp, dù sao trước đó ông ta cũng có thái độ không tốt lắm với anh, gọi ông ta một tiếng Vân thánh chủ, đã là khá nế mặt rồi, nếu không phải vì Vân Tịch Dao, Trần Đức hoàn toàn không nghĩ sẽ phải nói chuyện với ông ta.
“Cậu Trần, con gái tôi có thể trở thành người phụ nữ của cậu, là cái phúc của nó, cũng là cái phúc của đảo Định Thiên”, Vân Diệp đâu có ý kiến gì? Đừng nói có Hiên Viên Anh Hùng đứng ra cho Trần Đức, cho dù là bản thân Trần Đức cũng đủ đảo quét đảo Định Thiên đấy?
Ông ta sẽ không vì mình là bố của Vân Tịch Dao, thì cảm thấy mình là bố của Trần Bát Hoang, thế giới này, thực lực quyết định tất cả, Trần Bát Hoang nhận ỏng ta làm bố, ông ta mới là bố, không nhận ông ta, ông ta chỉ là con cháu.
Vân Diệp cười khố, trách thì trách trước đó ông ta thực sự có thái độ không tốt với anh, thậm chí một lòng muốn đuối anh ra khỏi đảo Định Thiên, bây giờ Trần Bát Hoang lạnh nhạt với ông ta, cũng coi như báo ứng.
“Vân Diệp, con gái của ông là người của cậu Trần, thì là người một nhà với đảo Định Thiên rồi, là thái thượng trướng lão, cũng nên tặng quà gặp mặt, từ nay về sau, hai người sống ở Lỉnh Tiên Các…”, Mục Vân Lôi, một trong thái thượng trưởng lão đảo Định Thiên, vuốt bộ râu dài, chậm rãi nói: “Tịch Dao, sau này cô chính là chủ nhân của Linh Tiên Các!”
“Cảm ơn trướng lão!”, Vân Tịch Dao hành lề, không khó nghe ra niềm vui mừng trong giọng nói.
Hạ Lương Xuyên ở một bên càng ấm ức trong lòng.
Linh Tiên Các là nơi thế nào?
Đó là nơi mà thánh chủ tương lai mới được ở đó!
Kế cả một thánh tử như hắn ta trước đây, và Vân Tịch Dao cũng khỏng có tư cách sống ờ đó!